Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2008

Nói với con

Có những điều trước đây mẹ nghĩ rất khác bây giờ, chẳng hạn như từ hồi mẹ tầm tuổi con cho đến mãi về sau, mẹ nghĩ rằng khoa học tự nhiên quan trọng hơn khoa học xã hội, nhiều bạn bè cùng lứa cũng nghĩ như mẹ. Cụ thể là trong lớp mọi người đều coi toán là môn quan trọng hơn văn. Mẹ nhớ lại hồi học lớp 4, mẹ ở trong đội tuyển đi thi toán học sinh giỏi của thành phố Thái nguyên nên phải tập trung lên Phòng giáo dục để ôn luyện một tuần sau đó đi thi tỉnh, rồi đội tỉnh đi thi toàn quốc. Bên cạnh đội thi toán có đội thi học sinh giỏi văn cũng tập trung ôn luyện nên ở chung dãy nhà và hay gặp nhau. Bọn con trai trong đội toán thường nói vóng một câu với vẻ tự hào vinh vang không giấu diếm: "Nhà văn nói láo, nhà báo nói phét, chỉ có nhà toán học là nói đúng sự thật!". Tất nhiên là các bạn học văn nghe vậy thì không khoái nhưng họ lại không phản ứng gì mạnh thậm chí mẹ còn cảm thấy họ vẫn nể phục đội toán như là một sự chấp nhận ngấm ngầm câu nói trên...

Con có biết vì sao bây giờ mẹ lại nghĩ khác không? Con thử nghĩ mà xem, những vấn đề như: sự thay đổi khí hậu toàn cầu do khí thải CO2, ô nhiễm nguồn nước và không khí do chất thải, sự tuyệt chủng của các loài động vật, sự cạn kiệt tài nguyên... liệu có phải do một quy luật tự nhiên nào không hay là do chính con người đã gây ra? Con người, xã hội loài người ngoài việc tự mình gây ra chiến tranh hủy hoại đồng loại thì cũng đã gây ra những mối họa to lớn cho hệ sinh thái chung trên trái đất, con đã đồng ý như vậy. Tại sao con người lại gây ra những thảm họa ấy? Tại thiếu hiểu biết? Tại lối sống nặng về tiêu xài hoang phí? Tại sự tham lam vô độ dẫn đến việc cạnh tranh quyết liệt lẫn nhau? Tại sự vô cảm đến độc ác?

Vậy là từ những thảm họa của môi trường sống chúng ta phải quay về nghiên cứu con người, tìm hiểu con người, tâm lý động lực mỗi cá nhân và đường đi của xã hội loài người.

Khoa học xã hội quan trọng con nhỉ, con sẽ chú ý lắng nghe thầy giáo giảng về văn hóa, lịch sử nhé, và tìm hiểu thêm những điều thú vị về xã hội loài người. Hôm qua bố gặp thầy giáo, thầy bảo con học rất tốt môn toán nhưng các môn xã hội thì chưa tốt bằng, điều ấy làm mẹ lo lắng đấy con ạ.

Cuối cùng mẹ dẫn ra đây câu nói của một nhà triết học mà mẹ thấy rất hay: "Tất cả những gì thuộc về con người đều không xa lạ với tôi", con hiểu ý mẹ chứ?

Thứ Năm, 27 tháng 11, 2008

Trấn tĩnh

Ngày hôm qua bắt đầu bằng một buổi sáng mùa đông yên tĩnh, khi đi qua vườn trường, tôi đã dừng lại nhìn những cành cây mang tuyết. Vài cây hình khum khum như cây đào, đỡ trên cành đen xám những dải tuyết trắng muốt, xốp nhẹ, lặng yên đứng trong không khí trong suốt của buổi sáng, phía dưới những gốc cây là nền tuyết trắng mịn màng trải ra miên man, vẻ đẹp vừa mong manh như hư ảnh vừa có bóng dáng hình hài vĩnh cửu khiến cho tôi chợt rùng mình. Mọi nỗi bối rối xáo trộn lo lắng sợ hãi suốt ngày và đêm hôm trước bỗng nhiên theo cái rùng mình mà tan chảy và lắng đọng ở những góc nào sâu khuất. Mọi thứ trở nên giản dị sáng sủa trong sự tĩnh lặng khôn cùng. Nhớ đến sự im lặng của người bạn, sao giống như buổi sáng mùa đông tinh khiết này quá. Bước đến trường trong tâm trạng nhẹ lâng lâng, tâm trạng ấy theo tôi suốt cả ngày, mọi việc trong ngày đều suôn sẻ.

Thứ Hai, 17 tháng 11, 2008

Mắm tôm chưng

Sau lụt thường có dịch tả, để tránh bệnh này cần ăn chín uống sôi, ai thèm món mắm tôm có thể ăn mắm tôm chưng. Mắm tôm chưng có thể chưng chỉ chính nó hoặc chưng với những thứ khác. Ở chợ Gia ngư trong khu phố cổ Hà nội có bán món mắm tôm chưng thịt băm rất ngon.

Ngày xưa mẹ mình thường chưng mắm tôm tóp mỡ. Mỗi khi mua thịt phiếu thực phẩm về đem lọc mỡ rán thì lũ tóp mỡ được gom lại để chưng mắm tôm hoặc xào với dưa chua gắt, ăn vào cơm lắm. Ba tớ thì có món dưa dọc mùng chấm mắm tôm, chưng hoặc không đều ngon. Dọc mùng cái loại có chấm tím ở giữa, cắt lá rửa cuộng xắt ngắn hai đốt tay phơi héo rồi muối như muối dưa vậy, tuần thì ăn ngon, chua quá thì đem nấu cá mài mại...

Hôm lâu hỏi thằng cu, con nhớ nhất điều gì ở Việt nam, cu trả lời ngay: bún đậu mắm tôm. Ấn tượng thế đấy!
Thế nên hôm trước viết bài thơ tặng bạn away nói về quê nhà mình đã cố tình để mùi hương mắm tôm ở ngay dưới bàn thờ tổ tiên, rõ thật là...

Đúng như bạn away nhận xét bài này ngay từ lúc viết xong, mình đã biết nó không đầy đủ và không cân xứng, có thể mình sẽ viết lại vào lúc nào đó, không phải bây giờ.


Một điều nữa là cái tên bài này trong bối cảnh của từ này ở tnxm là một ẩn ý buồn cười không dễ giải thích của mình, hy vọng có ai đó hiểu, tuy vậy không ai hiểu cũng không sao. Đại để là quê nhà của chúng ta có những ẩn chứa mãi mãi là ẩn chứa chung cho những ai cùng gọi đó là quê nhà. Ẩn chứa ấy không nói ra được hết chỉ hiểu ngầm cùng nhau được thôi...

Quê nhà – Common sense

Quê nhà có tổ có tiên
Tha hương có mỗi đồng tiền giắt lưng…

Quê nhà có mắm tôm chưng
Có canh dầm sấu, có vừng muối rang
Quê nhà có nắng chang chang
Có mưa thối đất lụt làng, lụt thôn.

Quê nhà kẻ dại, người khôn
Người giàu nứt đố, kẻ bòn chẳng ra
Quê nhà có Phật, có ma
Có hồn sông núi, có tà tử binh...

Quê nhà có nghĩa có tình
Tha hương ai cũng dặn mình đừng quên...


12-11-2008

------------

P/S: Bên này bọn mình ăn cái thứ bột khô sệt mà bọn mình gọi là mắm tôm nhưng sản xuất ở Thái, tất nhiên là không "ngon" bằng của quê nhà rồi! :)


Thứ Sáu, 14 tháng 11, 2008

Cái phanh và thơ thẩn

Hôm trước viết cái entry nhại bài hát, chồng xem chồng bảo xóa ngay đi, chồng lên lớp cho một bài rồi đi đến kết luận là chồng phải làm cái phanh cho vợ kẻo vợ dễ hứng chí viết liều lắm. Vợ chẳng biết nói gì đành lẩm bẩm: Phanh này đúng thật hàng zin, vừa ấn một cái đã khít khin ngay vào...

Ngồi một mình ở lab hơi ấm ức chuyện phanh ăn quá nhưng mà cũng nhớ ra là từ trước đến nay chồng rất hiền và thoải mái cho vợ viết huyên thuyên. Chồng biết vợ thế nào, có lần tả vợ: "Ra đường lá chạm vào tai về nhà lục bát viết dài ba chương". Chồng cũng bảo với con: "Mẹ con chẳng có bạn bè nào người Việt ở thành phố này, thôi con về nhà đừng nói tiếng Anh, nói tiếng Việt cho mẹ vui". Nghe câu ấy vợ hiểu một phần chồng muốn để con đỡ quên tiếng Việt bên cạnh phần khác là tình cảm thương vợ. Người ta bảo trên ba mươi tuổi mà ra nước ngoài thì văn hóa của con người ấy cơ bản là văn hóa mẹ đẻ mang theo. Chồng lại hiểu vợ ngày xưa học cùng với em gái chồng, văn vẻ ác chiến toàn 8 với 9, thơ phú thuộc làu làu mà giờ suốt ngày tiếp xúc với ngôn ngữ đa âm tiết thì những cái ấy chẳng biết xả vào đâu. Viết blog cũng không sao, chỉ có điều...

Thôi, không trách chồng nữa, trở về với thơ thẩn, mình post lại một bài linh tinh hồi xưa viết ra chủ yếu để kể với mọi người là mình thích thơ mới lắm ạ, nhất là của ba tác giả ấy đấy.

Tớ

Tớ là cái gái đa tình
Kể ra cho cả làng mình cùng nghe
Chồng con thì cũng đề huề
Mà lòng sau trước vẫn mê ba chàng

Chàng đầu tặng tớ trăng vàng
Sau khi cẩn thận đặt nàng dưới khe
Bệnh cùi, chàng bỏ về quê
Chàng đi mặc tớ khóc mê mẩn đời...

Chàng hai đưa chén rượu mời
Vô tình tớ uống một trời ngả nghiêng
Chàng lo bình cạn rượu thiêng
Tớ yêu nên chuốc rượu duyên cho chàng
Thoắt trông ngọn cỏ mơ màng
Ngoảnh ra chàng đã theo nàng lưu linh...

Chàng ba trọn nghĩa vẹn tình
Lang thang điên dại phơi mình gió sương
Một ngày cách bóng tịch dương
Than ôi, thân tớ khóc thương bấy chầy...

Biết ơn chồng tớ bao ngày
Mặc lòng cho tớ đắng cay ngậm ngùi
Vài lời ca cẩm thế thui
Làng nghe, chắc cũng thấy vui phần nào...


27-7-2004
Hoàng Yến
----------------------

P/S: thứ sáu rồi, mai sẽ giành việc lái xe đưa chồng con đi chơi ạ. Đường ngoài phố đã chăng đèn màu rồi đấy! :)

Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2008

Entry for November 07, 2008

Xin loi cac ban, minh da xoa noi dung entry.

Obama - Truyện cười

Tớ mới nghĩ ra truyện cười này, không biết có bạn nào nghĩ đến chưa, truyện thế này:

"Để kỷ niệm cho sự kiện gia đình Obama chuyển nhà đến nơi ở mới, White House được đổi tên thành Black House. Nước Mỹ từ đây có Black House".

:)

Thứ Ba, 4 tháng 11, 2008

Cười lên một tiếng...

Nỗi buồn ẩn náu trong tâm

Mà nghiền rữa nát âm thầm thịt xương

Nâng niu bằng suối yêu thương

Vỗ về bằng nhịp khiêm nhường vẫn đau

Muốn đào gốc rễ cho sâu

Dùng muôn căm ghét băm nhầu cho tan

Nghĩ rồi nát ruột nát gan

Cười lên một tiếng khô khan não nùng...

***

4-11-2008

HY

Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2008

Khoảnh khắc

Đi giữa đường chiều tôi của lòng tôi
Cánh chim mỏng dưới màu mây phai cũ,
Nắng đã tắt và mặt trời đã lặn
Phiêu bạt núi đồi sương gió trôi

Khoảnh khắc lặng của đêm ngày gặp gỡ
Sắp qua mau cho đôi ngả đôi nơi,
Ngày tàn úa, đêm sỗ sàng vạm vỡ
Tôi tiễn ngày đi yên nghỉ một đời

Rồi trở lại với bộn bề công việc
Tôi sẽ quên phút này đây trống rỗng lưng chừng,
Chiều muộn, chim bay, màu mây phai cũ
Sương gió cô đơn, tôi của lòng tôi…

31-10-2008
HY