Thưa rằng trâm ngọc tóc tơ
Tin nhau có một chút ngờ làm duyên...
Khi bình minh nhẹ ưu phiền
Khi hoàng hôn nặng một thiên tự tình
Trong mơ mình lại gặp mình
Một con đò cũ trùng trình dưới trăng
Trông non non biếc vĩnh hằng
Nhìn khơi khơi rộng giãi giằng sóng xô
Chèo buông khép mắt hải hồ
Vừa nghe gió vạt lau khô xạc xào...
***
31-7-2007
HY
6 nhận xét:
Bài thơ này của chị nhiều tứ đẹp, giàu hình ảnh và liên tưởng, lời vẫn hay như...thường lệ :)
Nhưng nhạc điệu thì chỉ sóng sánh từng đôi câu mà thiếu 1 tổng thể. Cảm tưởng như cả bài là chắp mối của nhiều tâm tư man mác nhiều khi...
Nhưng ngẫm kỹ: chẳng phải là cảm giác man mác dang dở mơ hồ đó sao??? Thơ nói được. Người đọc cảm được. Còn đòi gì nữa ^^
Tin nhau còn một chút "ngờ"
Tình duyên đôi ngả , sợi tơ vẫn còn . . .
e lại cứ có cảm giác như thơ thời xưa của mấy cụ Ức Trai thi tập hay Nguyễn Du ý,hơi khó hỉu :(
@Too much...: khó hiểu à em, thế để lúc nào rỗi rãi chị trình bày các ý theo từng câu ra cho dễ hiểu vậy. :)
@Tung H: Hihi, tại mình nhét tâm sự vài trang vào mười câu nên nó vậy đấy :)
@Chị Chiều Chiều: :D
excellente !
Đăng nhận xét