Kể từ khi biết yêu thương
Đã trông đường vắng mà tường dấu chân
Đã nguôi chờ những ân cần
Đã nghe trong gió xa gần khúc vui
Đã quên cay đắng ngậm ngùi
Đã thôi đào huyệt chôn vùi nỗi đau...
Trời cao xanh thẳm trên đầu
Núi non trùng điệp một màu yêu thương.
***
25-6-2007
HY
9 nhận xét:
Ui’ dzo*`i o*i … iu ddo*`i qua’ nhi? … ((-:
DDu*’ng ngo’ ddu*o*`ng ma` thi’ da^’u cha^n
Ho?ng co`n dda`o huye^.t ru*ng ru*ng
Nui’ non tru`ng ddie^.p tu*ng bu*`ng su*o*’ng ghe^
"Con mắt yêu thương nhìn đời dài rộng".
u*a` .. qua' ddu'ng ... ((-:
Con ma('t ha^.n ddo*i` nhu* ngo~ he.p cu.t ngu?n .
Co`n con ma('t ca^.n thi. thi` nhi`n ddo*`i qua hai ma~nh ve chai .
Me`n coi va^.y chu*' nhi`n ddo*i` qua hai ma~nh ve chai mu` mo*` ma` dde.p la. a` ..
Ý mình khi viết bài này chỉ có một câu thôi, câu ấy là: "Con mắt yêu thương nhìn đời dài rộng". Thế nhưng khi viết ra thì nó lại thành nôm na như thế :)
Có được ném đá ko hở Bà giáo? :D
@Cuội: Ném đá thoải mái đi ! :)
"Đã quên cay đắng ngậm ngùi
Đã thôi đào huyệt chôn vùi nỗi đau..." hay là c HY cho e chép 2 câu này vào blast của e nhể,hihi
Em cứ chép đi hihi :)
Có người nói thơ có tạng. Văn cũng có tạng cứ chi thơ. Cái tạng của Hoàng Yến thơ là đằm thắm dịu dàng. Bài thơ nhiều cái đã, nói cái từng trải, cái chiêm nghiệm , ngộ ra nhiều điều mà không thấy chua chát hậm hực gì.Hình như thơ không cần trít lí xuông nhưng cần chiêm nghiệm, ở bài thơ này cái chiêm nghiệm kể vô hình chung thành ý nghĩa triết lí: sống chung....Hay đấy Yến ơi.
Em cảm ơn bác Thọ.
Đăng nhận xét