Một người bạn ảo có lẽ đã ra đi hơn một năm rồi mà giờ tôi mới biết.
Không có gì xác thực cho sự ra đi của bác trừ sự vắng mặt của những comment trên mấy blog quen. Blog NL, GM, Chị So là những nơi bác để lại rất nhiều comment trong đó có cả những trao đổi về dịch thuật với bác LH. Hiểu biết về văn chương của bác rất rộng rãi uyên bác, khả năng phân tích từ ngữ tinh tế nhạy cảm, cách thể hiện thì duyên dáng tế nhị, đọc rất thích. Ngoài ra thì cảm giác của tôi là bác luôn hướng tới sự hòa hợp và mong mỏi tích lũy những điều đẹp đẽ trong văn chương. Chính vì vậy mà sự vắng mặt những comment của bác tạo ra khoảng trống chơi vơi không ai lấp đầy đươc.
Đọc lại comment của bác trong blog của mình mà tôi rưng rưng, khi nào cũng là những lời vui vẻ, nhẹ nhàng, khuyến khích.Giờ mới ngợ hiểu ra vì sao bác nhắc đến Linda Lê khi comment bài Tác hại của sến, bác dịch nhiều tiểu thuyết và truyện ngắn của Linda Lê, ngoài những cuốn đã xuất bản còn có cả những cuốn đang dịch dở dang.
http://thethaovanhoa.vn/133N20110917070959922T0/dich-gia-nguyen-khanh-long-qua-doi.htm
Tôi trách mình sao không tìm gặp bác khi biết rằng bác cũng ở Canada. Bác ở Montreal thì tôi cũng hay qua đó, có khi nào tôi đã thấy bác đâu đó trên phố, dưới Metro, trong hiệu sách hay những quán ăn của người Việt. Chỉ vì cảm giác của tôi là bác muốn tránh lộ tên thật nên tôi chưa bao giờ hỏi bác tên tuổi địa chỉ, cũng không có ai nói cho tôi biết cả. Chỉ còn mãi ấn tượng về một người bạn qua các comment. Đó là kết cục của trò chơi trong thế giới mơ hồ.
Trong thế giới mơ hồ, không có gì xác thực.
Tôi biết làm gì hơn là khóc lặng lẽ.
12 nhận xét:
buồn quá chị
Chia se cam giac voi chi
http://loanhquanh.blogspot.com/2010/10/tu-ben-trong.html
Thực có còn nhau bạn của ta
Đoạn viết tiếp ở FB:
Buồn nặng trĩu đầu óc, tôi đã làm một việc từ rất lâu rồi tôi không làm là nhắm mắt lại tưởng tượng mình đang nói chuyện với người đã khuất, bác [nsc] bây giờ tôi gọi bác là NKL. Những lời dí dỏm ấm áp chạy qua như những comment tôi mới đọc lại ở blog Chị So, lúc nào cũng hiền từ, hài hước và uyên bác.
Rồi tôi đột nhiên hỏi: "Tại sao bác lại ký là [nsc]?", câu trả lời như gió thoảng: "người sắp chết". Tôi run bắn choàng dậy: Trời ơi! Hóa ra khi bác nói chuyện với chúng tôi bác đã biết như thế!
Không ai trả lời tôi, ngoài cửa trời tối mịt. Tôi ấm ức nghĩ rằng phải có ai đó biết chuyện này, Nhị Linh chẳng hạn, mà ko nói gì. Tôi khóc nức nở...
Comment của GM: em ngờ ngợ lâu nay, giờ chị suy luận [nsc] = người sắp chết thì em tin chắc rồi; NL cũng không biết gì đâu, từng hỏi NL nhưng hắn kg biết
Vậy là NL không biết, NL có trao đổi email với bác NKL nhiều mà không biết thì cũng chẳng còn ai biết.
Bác NKL phải chăng đã không muốn cho chúng tôi biết nhưng cuối cùng thì chúng tôi vẫn biết, hay bác đã có lúc muốn cho chúng tôi biết mà chúng tôi vô cảm không đoán được. Dù sao có lẽ bác cũng đã dành nhiều thương mến cho thế giới này trước khi ra đi, và chúng tôi sẽ không quên điều đó.
bạn trên mạng của em hầu hết đã thành bạn ngoài đời . tin tức về nhau còn đến nhanh hơn người trong họ hàng. Sự đồng cảm nhiều khi còn lớn hơn người sống chung 1 nhà. hix ... thế nên em rất hiểu tại sao chị khóc hix ...em chia buồn với chị, lau nước mắt chị nhé. hix
Mất một người bạn quý bao giờ cũng để lại những khoảng trống hụt hẫng. Với một người bạn ảo sự lặng lẽ biến mất của họ còn là khoảng trống lớn hơn. Chia sẻ với HY. cầu mong bác ra đi nhẹ nhàng và siêu thoát.
Lại nhớ bài thơ "Khi ấy" của bác HY. Dường như khi ta nối được tư tưởng, tâm hồn của mình với một người nào đó, thì cả thật lẫn ảo, sống và chết đều không chia cách được chúng ta nữa. Tôi cũng có ý ngóng đợi comment của bác nsc (mà tôi tưởng là ncs), mà không thấy, lại tưởng bác ấy bận làm gì đấy, hay comment của mình có gì thất thố làm bác ấy ngại. Cuộc sống phù du. Điều ấm áp nhất mà chúng ta để lại, có lẽ là tình thương mến.
LH
Làm thế nào được em, quy luật mà... Em còn nhớ bác gái chị là vợ bác Hồng (ở Giang Tiên đó), bác cũng mới đi rồi - mai là 50 ngày rồi đó em, nhưng đau lòng hơn là chị con gái lớn mà em lên ăn cưới đó bị tai biến sống còn không bằng chết kia...
La Mort des Amants
Nous aurons des lits pleins d'odeurs légères,
Des divans profonds comme des tombeaux,
Et d'étranges fleurs sur des étagères,
Ecloses pour nous sous des cieux plus beaux.
Usant à l'envi leurs chaleurs dernières,
Nos deux coeurs seront deux vastes flambeaux,
Qui réfléchiront leurs doubles lumières
Dans nos deux esprits, ces miroirs jumeaux.
Un soir fait de rose et de bleu mystique,
Nous échangerons un éclair unique,
Comme un long sanglot, tout chargé d'adieux;
Et plus tard un Ange, entr'ouvrant les portes,
Viendra ranimer, fidèle et joyeux,
Les miroirs ternis et les flammes mortes.
(Charles Baudelaires)
Cái chết của những tình nhân
Chúng ta sẽ có những chiếc giường đẫm mùi hương dịu nhẹ
Những ghế nằm sâu thẳm như nấm mồ
Và những bông hoa kỳ lạ trên kệ
Hé nở cho chúng ta dưới những bầu trời đẹp hơn.
Cháy mải miết đến tận cùng hơi ấm,
Đôi trái tim ta là những ngon đuốc mênh mông
Phản chiếu đôi ánh sáng trong tâm trí chúng ta,
tựa như hai tấm gương sinh đôi.
Một buổi tối màu hồng hòa màu xanh lơ huyền bí
Chúng ta đổi trao cho nhau một tia chớp duy nhất
Như một tiếng nức nở dài, chất chứa lời vĩnh biệt;
Rồi sau đó một thiên thần, trung thành và vui vẻ, hé cửa
tới hồi sinh những tấm gương mờ và những ngọn lửa tàn.
LH
Đăng nhận xét