Entry trước mình viết bài Lục bát trói em các bạn đọc có thể chưa hiểu hết ý mình nên mình viết mấy dòng này nôm na tâm sự. Mình hay viết lục bát nên cái nhịp điệu sáu tám đôi khi ám ảnh mình rất nhiều, có lúc khi những câu chữ tiếng Việt đến trong đầu thì đi ngay sau đấy là một sự sàng lọc sắp xếp trong tâm thức để đọc ra lời thành lục bát. Nói cho vui, ví dụ như mình sang nhà Cụ Hinh chơi thấy Cụ đang ngồi uống nước đáng nhẽ mình nói một câu lễ phép hiền hòa: "Chào Cụ Hinh, trà tầu nhà Cụ thơm quá!" thì có phải hay không đằng này những từ "Cụ Hinh", "trà tàu"...lại tằng tằng xếp hàng trong đầu mình theo bó sáu bó tám và tuôn ra xình xịch như sau:
"Cụ Hinh bưng chén trà tầu
Có con kiến gió nghiêng đầu đón hơi
"Trà gì ngon thế cụ ơi?"
Vòng quanh miệng chén kiến chơi nhạc tình"
Hihi, đúng đến khi "Cụ Hinh" và "nhạc tình" vần khít với nhau mới hết một hồi lục bát xịch xình đấy các bạn ạ, phiền quá, mình bị lục bát trói ở cái chỗ ấy đấy.
Bình thường thì cũng không sao nhưng có lúc mình muốn trải cảm xúc rộng dài ra mãi đến chân trời mà cứ chốc chốc lại bị cắt khúc sáu tám bởi cái mụ già tháu cáy tinh ranh chơi trò rải gianh từ bé sáu hòn tám hột là mình bực lắm. Giả như mình khoái quá đang cười hahahaha... thì mụ ấy réo luôn:
"Hôm nay cười vống ha ha
Ngày mai biết có như là hôm nay"
Làm cho mình tắt lịm tiếng cười giữa chừng.
Chính mụ già này ngày xưa là cô gái trẻ tát gầu sòng đêm trăng: "Cô kia tát nước bên đàng, sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi" mà cái gầu dây đôi nhịp sáu nhịp tám đã làm cho mình mê mẩn đấy, vậy mà giờ lâu quá rồi, mụ già đi cái dây trên dây dưới của mụ lại hóa thành dây trói mình. Mình cứ muốn bảo mụ thôi đi, để yên cho mình hồn nhiên như cô tiên huyên thuyên chuyện có duyên... Thế nhưng mụ không nghe mụ bảo: "Đã ôm lục bát vào thân, thì đừng nên trách trời gần trời xa" và mụ lại chạy ra trói nghiến mình lại. Khổ mình chưa.
Còn ánh trăng vàng thì vẫn thế, đêm đến là sổ lồng, bất kể mọi gầu tát, dây trói, cứ rực rỡ lung linh giữa mênh mông trời đất.
6 nhận xét:
haha, lục bát cao thâm, lục bát cao thâm. Thật là phục bác quá
Câu "gừng càng già càng cay" không đủ xứng với blogger HY.
Phải gọi blogger HY là bậc Trưởng lão.
Bái Phục!
Đọc, cứ như giọng văn của Bác Nguyễn Tuân ấy. Kể chơi chơi mà đầy triết lý.
Mình cũng rất sợ hiểu lầm.Xet kỉ soi bỉ thì chung qui là tại mình. thí dụ như sang nhà cụ Hinh cũng
lỡ miệng: Trà gì ngon thế cụ ơi?Vòng quanh miệng chén kiến đòi ca dao.
Hìhì,áy náy mà làm chi:)
Mình than khổ mà chẳng bạn nào thương hức hức
Ban HY sap duoc ve voi chong roi con gi nua ma buon voi kho nua...
Đăng nhận xét