Thứ Bảy, 3 tháng 10, 2009

Gặp tri kỷ

Buổi trưa ở quán cafe zigzac, nắng rơi qua kẽ lá thành giọt trên bàn, một chút gió lao xao, dưới kia là một thế giới khác sôi động của người và xe cộ thấp thoáng hiện ra qua những đường dây điện. Tiếng nhạc nhè nhẹ vẳng từ trong nhà ra hòa vào không gian quán trưa vắng vừa đủ để nuôi dưỡng một không khí thư thả yên bình ngăn cách với sự ồn ào dưới kia.

Bạn và con trai mình nói chuyện một hồi và chơi trò gì đó vật tay hay đấu tay, con trai hiếu thắng, bạn trẻ trung, cả hai đều cười vui vẻ. Mình hơi ngỡ ngàng vì sự trẻ trung của bạn, đây là người mình đã nói được tất cả mọi chuyện trên đời, kể cả những điều sâu kín nhất hay sao? Ánh mắt chân thật và trong sáng, nghiêm túc và hơi nghiêm khắc nữa của bạn khiến mình trấn tĩnh lại và tin tưởng.

Bạn hỏi con trai:
- Mẹ cháu làm nhiều thơ lắm cháu có biết không?
- Cháu biết chứ!
- Cháu có thích đọc thơ mẹ cháu không?
- Cháu không thích thơ, cháu thích xem báo (tiếng Anh), xem Naruto...

Tiếng nhạc vẫn văng vẳng. Mình ở đấy mà không ở đấy, những hồi ức trở về như một dòng chảy khác gần gụi thân thiết hơn và cũng buồn bã hơn tiếng nhạc. "Tháng mười lá đổi màu, tháng mười một tuyết rơi tiếp đấy là sáu tháng mùa đông băng giá" - mình lẩm bẩm khe khẽ theo dòng hồi ức. Một con đường xuyên giữa hai bờ tuyết cao bằng đầu chỉ có tiếng bước chân mình lạo xạo trên tuyết, một cửa kính tuyết bám vòng quanh và ánh đèn từ xa hắt lại trong yên tĩnh rợn người...
Tháng mười lá đổi màu... mình đã nhắc đến điều này không biết bao nhiêu lần cho tới thuộc lòng, sáu năm, cứ trình tự như vậy, đều đặn và nhàm chán như nhiều bài thơ vần vèo mình viết ra trong những chiều mùa đông lặp lại những chiều mùa đông... Bạn lặng lẽ nhìn mình, ánh mắt trong suốt, xuyên thấu, vừa quen thuộc vừa lạ lùng...

Hồi ức tan vào gió bay đi. Nỗi sung sướng rằng mình đang ở Việt nam làm mình cười tủm tỉm. "Chị về nhà thấy thích quá! Đi chơi nhiều nơi..." mình nói vài câu không đầu không cuối trong nỗi vui mừng hớn hở như con trẻ. Thực ra cũng chẳng cần nói gì với bạn, cảm giác hiểu nhau quá đỗi, dường như mọi điều đều đã được nói tới. Vậy nên cuối cùng lặng yên nhìn bạn để cảm thấy khoảnh khắc này là có thật và nó đang trôi đi, theo tiếng nhạc, theo làn gió đu đưa từng vệt nắng...

Bạn nói về công việc bận bịu của bạn, mình cảm thấy bạn đang làm nhiều việc cùng lúc. Bạn đã không còn làm ở báo TS, chỉ còn là cộng tác viên, bạn về làm ở bộ Tài chính. Bạn nói tối phải đi ngủ từ chín giờ để vì sáng ra phải làm từ bảy rưỡi làm mình thấy bạn có dáng công chức chỉn chu, hihi, vui thật. Mình nói bạn lấy vợ nhớ báo cho mình biết. Bạn cười, bạn nhiều việc bận rộn thật đấy nhưng mình vẫn muốn nhắc là bạn đã sắp ba mươi rồi chứ chẳng ít ỏi lắm đâu dù trông bạn có trẻ trung như thế, à cái này hôm ấy mình chỉ mới nghĩ trong đầu chứ chưa nói ra, hôm nay nhân thể nháy từ xa. :)

Chia tay. Cái bắt tay thật chặt và ấm áp. Dư âm những câu thơ bạn đọc cho con trai nghe để con trai nhắc lại như vẫn còn đọng mãi:

Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Tỏa nắng xuống dòng sông lấp loáng

...

6 nhận xét:

Kha Cát nói...

Cuối cùng cũng đã gặp rồi :)

HY nói...

MarduK đã ra Bắc chơi chưa em ơi?

Daisy nói...

Chị ơi em đang ở Hà Nội, em có thể gặp được chị không?

HY nói...

Dương ơi chị về hồi tháng 8 được một tháng, đầu tháng 9 chị đã sang đây lại rồi, hẹn Dương lần sau nhé.

Nặc danh nói...

Mẹ cháu đã lấy dc sự can đảm....:)

HY nói...

Bạn nào đấy, cho tớ biết tên đi :)