Thứ Năm, 1 tháng 10, 2009
Một thực tế
Ở nước ngoài tôi hay lên mạng đọc tin tức thấy có lúc cũng ồn ào chuyện này chuyện kia nhưng về Việt nam thì thấy những chuyện đấy mọi người ở nhà chẳng để ý, ngồi ăn cơm nghe chuyện mọi người cả trên phố lẫn ở quê chỉ thấy nói chuyện làm ăn buôn bán, nhà cửa, chứng khoán, chuyện đi chùa, cúng bái... Tịnh không thấy ai nói đến chuyện dân chủ dân tớ gì, cũng ko nói chuyện Tàu bè gì, có đúng một lần nghe một ông chú chồng kể chuyện làm bài thơ chống tham nhũng nhân thể phàn nàn những chuyện tham nhũng hối lộ. Những chuyện bói toán, thầy nọ bà kia thì rất nhiều, cảm tưởng chung là mọi thứ đều không minh bạch rõ ràng bền vững và mọi người chờ đợi hy vọng ở những điều huyền bí nào đó trong khi hối hả kiếm tiền, chấp nhận những chuyện đút lót chạy chọt trong mọi việc, quỵ lụy chức quyền giống như đang ở chế độ phong kiến vậy.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
2 nhận xét:
Đồng cảm với HY về bài này. Ở quê mình bây giờ ai cũng chỉ lao vào kiếm tiền, không ai quan tâm đến việc làm sao cho nước nhà có một tương lai tốt hơn, ở tầm dài hơi hơn. Ai cũng thờ ơ với những bất công, phi lý đang diễn ra. Túm lại, ai biết người nấy, và điều này đẩy cả những người trăn trở với thời cuộc hơn vào một kiểu suy nghĩ: thôi thì mình cũng hãy lo cho mình đi đã.
Vì cả dân tộc đều mắc chung đại dịch là bệnh " Vô cảm " rùi !
Đăng nhận xét