Thứ Ba, 13 tháng 10, 2009

Cho em

Hôm ấy (23-9-2009) tôi ra đường sớm đã thấy lá chuyển vàng xao xác, thu rồi, lại một mùa thu nữa đến trong đời tôi. Có gì như nỗi buồn âm thầm kéo đến, có lẽ không chỉ riêng tôi, ai nhìn thấy cảnh này mà chẳng cảm thấy gì đó. Khi đến lab tôi vẫn còn bâng khâng mãi, tôi muốn xem những người khác nghĩ gì khi thu đến và tình cờ tôi tìm thấy một bạn ở mạng vietphd post một bài thơ cũ bạn ấy làm từ năm 1997, bạn nói rằng vì hôm nay buồn mà post bài thơ ấy. Một chuyện bình thường, khi tôi thấy buồn và có một người khác cũng vậy trong một ngày chớm thu như thế, tôi đọc bài thơ của bạn và nghĩ miên man về người con gái trong bài thơ, về tình yêu và cuộc đời. Tôi đã viết một bài đáp lại bài thơ ấy để tặng người bạn gái chưa biết tên. Mùa thu quả là mùa hay làm cho người ta nghĩ ngợi và cảm xúc của buổi sáng mùa thu hôm ấy hình như vẫn lan nhẹ trong lòng tôi…

Và CÔ ĐƠN

(Tặng Ivan Bunin – tác giả bài Cô đơn)


Và gió và mưa và bóng tối tràn lan
Vây quanh em trên con đường lạnh vắng
Nghe đâu đây tiếng cuộc đời lơ đãng
Định mệnh vô tình vò xé trái tim em.

Bàn chân ngập ngừng đặt vào lãng quên
Biết đi đâu về đâu, đường đời vô định
Tại anh dối gian hay tại mình bất hạnh ?
Sám hối muộn mằn thì đã phải xa nhau

Mưa nhạt nhoà và nước mắt rơi mau
Xoá đi những dấu chân không bao giờ trở lại.
Em chiến thắng, hay em, người chiến bại
Mà nỗi đau vò xé kém gì đâu.

Đêm ngân nga như những lời khẩn cầu
Văng vẳng đâu đây tiếng vọng về tha thiết
"Quay lại đi em ơi, ta lại thành thân thiết !"
"Không,
tất cả đã qua rồi,
thôi nhé,... vĩnh biệt anh !"

Xuân sẽ trở về nhóm lại màu xanh
Sẽ chẳng còn những hoàng hôn u ám
Dấu chân lang thang sẽ trôi vào quên lãng
Và cô gái khác sẽ về bên giá vẽ cùng anh

Nhưng con đường này xuôi về phía thiên đàng ?
Hay địa ngục? Em cũng không biết nữa.
Có nghĩa lý gì đâu, vì tận cùng nơi đó
Chẳng bao giờ có anh đứng đợi, dẫu ngàn năm...

Nkd 97

----

Cho em


Nỗi cô đơn nào lại xâm chiếm lòng em
Để tôi nghe một tiếng đời vô vọng
Hay chỉ tại nắng thu ươm trời rộng,
Gió heo may ru vàng lá, em buồn

Lại lật dòng thơ cũ nhớ mưa tuôn
Theo nước mắt xóa dấu chân năm tháng
Chỉ tình ấy chẳng tan vào quên lãng
Vẳng trong cô đơn tiếng cầu khẩn ngọt ngào

Ôi tình yêu hai tiếng ấy buồn sao
Tình có khác nếu em là cô gái biết
Quên dối gian để mềm lòng trước lời tha thiết
Khắc nghiệt cuộc đời hay bất hạnh của riêng em

Nỗi đau nào vò xé phút bình yên
Khi chiến thắng và cả khi chiến bại
Em đã đốt cháy mình trong mê mải
Đẹp làm sao ánh sáng giữa biển xa

Em đã đi qua em vẫn sẽ đi qua
Con đường ấy nhọc nhằn và đơn độc
Dù chẳng biết xuôi thiên đường hay địa ngục
Dù chẳng nỗi mê mải nào thay thế được tình yêu

23-9-2009
HY

2 nhận xét:

Nặc danh nói...

Chào H.Y, mình thích quá câu: chẳng nỗi mê mải nào thay thế được tình yêu.
Nhiều khi người ta bỗng ngẩn ra vì một hương mùi phảng phất, vì một khuôn trời bảng lảng ... và kỷ niệm như ào ra bất chấp những mê mải cuộc đời.

HY nói...

Cảm ơn bạn Chu Nam Cuong :)