Thứ Bảy, 3 tháng 1, 2009

Thơ

Một ngày tôi bỗng sợ thơ

Là khi vần, nhịp hóa bờ vực sâu

Hút tôi xuống thẳm buồn rầu

Suối từ thành lũ thần sầu chôn tôi

Lặng yên khi ấy tôi ngồi

Dài lâu như một cuộc đời vừa qua…

2-1-2009

HY

4 nhận xét:

Too much love will kill you nói...

Thế thì này nhé (c) HY
Ngồi làm ve vẻ (vè ve) cho vui cuộc đời
Anw,vui lên chị, sao tâm trạng thế?!

loinho nói...

bài thơ của chị, suy nghĩ chị rất hay ạ :)

HY nói...

Chị thử nghĩ về thơ, đôi khi nó có ma lực khiến người ta buồn.

HY nói...

Cam on em loinho.