Em lặng nghe khuya khoắt buồn rầu
Nét trăng vơi nghiên mực đêm thâu
Viết ra những dòng trầm lắng nhất
Như nước âm thầm miết sâu vào lòng đất
Như anh yên lặng bên em khi ta ở trong nhau.
Nỗi buồn không làm tròn giọt nước mắt
Không cần lời dù một lời nói thật
Rất xa rất sâu từ rất lâu rồi
Từ khi mình biết nhau
đêm đã trôi không như trước
Anh lan toả trong em như nước dẫn mạch cây
Buồn theo nước cũng lên đầy
Anh không muốn em sống như cây
Nhưng em mãi chẳng hơn gì một cái cây thụ động
Em nở bông hoa này gửi hương vào đêm
Và lặng nghe từ đêm
Nỗi buồn của những giọt sương đang sa xuống mang theo cả mùi hương
cùng tình yêu thương bất tận
***
25-9-2008
HY