Entry này mình viết để trần tình.
Những khi tâm trạng mình hay vào blog viết nhảm nên nhiều entry đượm màu thê thảm, quả thực rất là phản cảm. :)
Hôm trước bạn Cà rem đã comment là mình: "bị cái bịnh ưu suy tư và đa sầu, đa cảm..."
Bạn Minh Hoàn là bạn hồi cấp 3 của mình hôm nọ cũng gửi thư cho mình: "Yen oi ! Sang nay bon tre con nha to ngu ngoan , cho me di lang thang vao vuon nha Yen ....To van nghi la Yen hoc gioi nhat khoa , nhung khong bao gio nghi Yen la nguoi da cam va mieu ta su da cam cua minh thanh cong den the !!!"
Em Thắng cũng có lần quick comment nhắc mình: "Thơ chị viết sao toàn buồn thế, viết thơ để mạnh mẽ mà tiếp tục bước chứ ạ."
...vân vân và vân vân...
Thế nên mình mới nghĩ là có khi mình đã quá lạm dụng cái blog này để viết những thứ thực là èo uột. Dở một nỗi là bình thường vui vẻ thì còn mải yêu chồng chăm con, lo công việc, học hành ở ngoài đời không có thời gian mà blog. Những khi mệt mỏi buồn bực, công việc ậm ạch, chồng bận việc chồng, con lo chơi trò của con, mới ngồi một mình nỉ non với blog được ạ. Thêm nữa là dạo này đọc tin trên mạng về VN thấy vừa lo vừa buồn, bồn chồn khó tả... nên cũng không viết sao cho vui được.
Nếu các bạn đọc blog mình chỉ thấy một con người đa sầu đa cảm yếu đuối dặt dẹo thì quả thực là mình muốn thanh minh một chút. Nhưng nghiêm túc mà nói thì mình cũng nhận ra là mình cần phải thay đổi, thay vì những nỉ non thì cần có những suy nghĩ tích cực hơn. Mình sẽ cố gắng.
P/S: cái bài thơ Buồn hôm trước mình làm sau khi mình đọc tâm sự của một bạn gái trên tnxm, bạn dần dần thoát ra khỏi nỗi buồn về chuyện tình yêu, ý của mình trong bài thơ là nếu bạn đánh rơi nỗi buồn thì đó là điều tốt lành, vì nó rất ảnh hưởng tới tim, óc, gan, dạ dày...tóm lại là đến sức khỏe của bạn.
(Ảnh từ làng Ven do bạn Phá kiếm về ạ)