Mình phải thú nhận một điều là nhiều khi mình thèm tiếng mẹ đẻ ghê gớm, không phải chỉ là tiếng Việt trên các trang tin tức, hình như mình cần những cái khác, những khi ấy, mình chui vào mạng, tìm một cái gì đấy, một truyện ngắn, một bài viết xa xưa của ai đó và nghiến ngấu đọc. Có khi mình tìm được, có khi thất vọng. Khi tìm được cái mình cần, dường như có dòng nước mát chảy vào cơn khát của mình, một dòng suối nguồn trong trẻo, làm hồi phục một phần mơ hồ nào đó trong mình...
Công việc hàng ngày của mình vùi lấp cái phần ấy đi, mình quên dần nó, có lẽ vậy, bởi vì mình nhận ra rằng khi nào mình nhớ đến nó một cách đột nhiên thì mình chỉ thấy những mảnh rơi ngơ ngác của ngôn từ, chỉ là những vụn rời rạc, nó không còn đầy ắp và tràn trề như xưa. Nó mấp mô, khấp khểnh chứ không rộng rãi thoáng đạt. Nó khô cằn trơ khấc mà không màu mỡ ướt át... Mình chợt nhận ra mình không thể vùi lấp nó mãi thế được, nhưng mình cũng không thể nuôi dưỡng nó như xưa, sức mình có hạn, mình chỉ có thể lâu lâu tưới lên nó thứ nước từ những suối nguồn trong trẻo mà mình tìm thấy được ở đâu đó...
Chỉ có thể vậy mà thôi...
15-1-2007
5 nhận xét:
Nếu lắng nghe những câu nói của trẻ con sẽ thấy tư duy ngôn ngữ của trẻ trong trẻo đến kỳ lạ.
@Zim: đúng là một nỗi thèm thuồng khó tả Zim ạ.
Vâng, đúng vậy ạ.
chị làm em nhớ đến một người bạn trong SG, hôm em vào, anh ấy đi xe máy mấy chục km trong mưa đến gặp chỉ để ngồi nói chuyện và nghe... giọng Bắc, cả bác nestcafe nữa, có hôm tự dưng gọi ra nói chuyện cả gần tiếng đồng hồ, chỉ vì "anh thèm nghe giọng Bắc quá, nghe mày nói chuyện sướng ơi là sướng!" :)
Hồi năm đầu tớ ở Mỹ ở cùng một bạn người miền Nam, chủ nhà là người Việt nhưng cũng là người Nam, rồi các chị, các em người Việt mình thỉnh thoảng gặp đều là người miền Nam nên đến Tết về HN nghe tiếng con gái HN nói lần đầu thấy lạ lắm, vì hiếm khi được nghe thấy tiếng con gái Bắc.
Đăng nhận xét