Những chiếc lá rơi xuống gốc nhẹ nhàng
không ai đưa tang
Những chiếc lá chuyển từ vàng sang nâu
tan sâu vào lòng đất...
Đôi khi tôi thích viết những câu như vậy, hiền lành như khoảnh khắc giao mùa từ thu sang đông. Không có sự sôi sục của dòng chảy mưa giông, không có cái cháy bỏng của nắng chói và sắc màu sặc sỡ, ngay cả những gam tươi tắn cũng dịu lại một cách an hòa. Hồn thanh thản như được nghỉ ngơi, phải rồi, khi đã mệt mỏi người ta cần phải hạ lưng xuống, nhẹ nhàng như chiếc lá kia, có gì cần luyến tiếc.
Nhà thơ nữ Onga Becgon có một câu thơ được rất nhiều người thích thú dẫn lại: “đừng động vào cây mùa lá rụng”... Động thì sao? Không động lá sẽ rơi chậm rãi hơn kéo dài cái sống dần mòn khắc khoải của nó, níu giữ thêm khoảnh khắc của nó trên cành khi mà cái cuống nối nó với nguồn nhựa sống từ lâu đã queo quắt lại, vậy thì níu lại còn ý nghĩa gì đây? Động vào, lá rụng, hoàn thành sứ mạng bấy lâu đóng góp cho cây mẹ, trở về với đất yên lành.
Phải chăng con người luôn ôm cái hoài ước níu giữ tất cả ở nguyên trạng thái cũ, hay tình cảm của chúng ta đã quá đỗi mong manh như cây mùa lá rụng? Hay tất thảy chúng ta đều sợ sự trơ trọi cay đắng của mình sẽ giống như những cành cây khẳng khiu đen đúa lộ ra đằng sau mớ lá vàng úa kia?
Tôi nhớ những cây na nhà tôi xưa, chúng tôi đi tuốt lá già cho na chóng nảy mầm, bởi vì lá na rất khó rụng, ngay cả khi đã đen lại lốm đốm, nó vẫn bám lấy cành dai dẳng. Những chiếc lá già trên cây khiến cho cây ko thể mọc chồi đúng dịp xuân về, sẽ không ra hoa đậu quả nhằm mùa, quả cũng ko sai và ngon, vậy nên mới có việc tuốt lá na.
Thế thì có động cũng không sao, đã mùa lá rụng là khi lá đã tất yếu phải rụng, ta sẽ đợi những chồi non, để cho những chiếc lá mỏi mòn được nghỉ ngơi.
Tình yêu đôi khi như chiếc lá, nó cũng cần rơi xuống…
Nếu bạn vừa chia tay với người yêu, xin đừng buồn nhiều, hãy nghĩ đến những chồi non. Còn tình yêu ấy, để cho nó ngủ yên. Như chiếc lá rụng rồi.
30-1-2007
HY