Nền độc tài nào cũng bóp nghẹt tự do, kể cả nền độc tài Tuyết.
Đầu tiên, tuyết mang đến một niềm hy vọng mới mẻ tinh khôi, trong một sớm mai trắng muốt, ta đã ngỡ ngàng trước tấm toan trắng miên man trải ra trước mặt.
Mọi vết bẩn nhơ xấu xí rạn nứt của cuộc đời dường như đều được phủ lên bằng màu trắng sáng ngời, những bông tuyết đẹp đẽ bay như trong mơ, biến cuộc đời thành giấc mơ hay mang giấc mơ ra cuộc đời thì cũng đều làm cho cuộc đời trở nên dịu dàng đẹp xinh vô cùng.
Cứ thế tuyết rơi ngày này qua ngày khác, lớp này lớp khác, cho đến khi tất cả đều là vương quốc của tuyết, trắng muốt, sạch tinh, không gì có thể sạch hơn. Ta yêu tuyết và tuyết yêu ta, quấn quýt không rời.
Đột nhiên một ngày nào đó sâu trong mùa đông, màu trắng làm ta mệt mỏi, ta chợt nghĩ ra màu này đã cầm tù ta biết bao nhiêu ngày tháng, khiến cho ta chỉ biết có nó mà quên đi các màu khác.
Ta bắt đầu cảm thấy nhớ một màu nào đó khác với màu trắng. Tuyết trắng bỗng hóa ra lạnh lẽo, lóa mắt đáng ghét, nặng nề, thậm chí là ngục tù, một thứ ngục tù trắng toát ngạo mạn kiêu căng và lạnh lùng.
Nỗi nhung nhớ mang ký ức đến đối chọi với nền độc tài Tuyết. Nhớ màu xanh cây lá sống động và sinh sôi, màu đất nâu dịu dàng hiền hậu, nhớ màu của những bông hoa, màu của mùa xuân, mùa hạ, mùa thu...
Bắt đầu mơ và mong mỏi ngày độc tài Tuyết phải ra đi, nhường chỗ cho muôn màu tươi thắm rực rỡ ùa về.
Chẳng có nền độc tài nào là mãi mãi, rồi ngày đó sẽ đến thôi.
Tuyết sẽ tan khi mùa xuân tới.
21-2-2016
1 nhận xét:
Thế bác HY không biết là, năm nào mà không có tuyết, vì trời ấm quá, thì đến mùa sau các cây hoa hồng bị sâu bệnh tấn công ốm đau quặt quẹo à? Phải qua một mùa đông thật lạnh, sâu bệnh, nấm bệnh bị chết hết, cây thì cố gắng chống chọi, thì đến mùa sau cây mới khỏe mạnh nở hoa đẹp được ! "Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy", thôi mùa đông đến thì bác đi trượt tuyết đi có phải thích không?
Đăng nhận xét