Chị Oanh nhắc chuyện hai mươi năm trước tụi mình gặp nhau, em ngồi thần người: mới đó mà đã hai mươi năm, thời gian trôi nhanh quá!
Bọn mình vào làm cùng đợt, cả cơ quan khi ấy có hai chị em là còn trẻ chưa có gia đình nên hay chuyện trò và rủ nhau đi chơi. Chị Oanh học Đại học Mỏ Địa chất ra, tâm hồn địa chất mơ mộng, tính tình xuề xòa phóng khoáng nói chuyện rất thích, cười suốt. Em học Hóa phân tích Tổng hợp nhưng lại khoái cái chất phiêu lãng của dân địa chất nên thích nghe chuyện chị Oanh, mỗi tội hồi ấy bọn mình phải làm phân tích mẫu hóa nên nhiều khi cũng phải hãm cái sự khoái chí lại để cân đong đo đếm cho cẩn thận. Chị Oanh có lúc cũng buồn vì trái nghề nhưng rồi công việc bận rộn cứ cuốn chúng mình đi, mẫu quặng, than, gạch, đất sét... mẫu gang, thép, hợp kim... mỗi thứ một quy trình chúng mình phải nhớ.
Tổ hóa phân tích của chúng mình hồi đấy vui, buổi trưa lấy cơm hiện trường về chia ra ăn cùng nhau như một gia đình, cô Tư, cô Bàng, cô Thành, cô Hiền, chú Di, chú Thuận, chú Hợi, chị Hương, chị Oanh và em. Mọi người hay kể chuyện gia đình con cái học hành, chị Oanh và em thì thỉnh thoảng được hỏi: bao giờ Oanh, Yến cho các cô các chú ăn kẹo? Hihi, mấy năm ấy bọn mình còn đang thích đi chơi lông bông nhỉ. Nhớ những khi hai đứa tụi mình đạp xe thong dong trên đường ba sáu mét, đến nhà nhau chơi thích cái là các cụ cũng biết nhau hết nên nói chuyện rất vui. Sao em cứ có cảm giác ở Gang thép ngày xưa mọi người biết nhau hết cả, lạ thật.
Nhưng Gang thép hồi đấy cũng lèo tèo chẳng có mấy chỗ để đi, ngoài công việc và thăm hỏi gia đình nhau thì cũng ít chỗ để trút cái mơ mộng phóng khoáng, cuối cùng bọn mình thường rủ nhau đi chợ mua vải về may quần áo. Chị Oanh có người em gái cũng tên Yến làm may rất khéo tay nên bọn mình mua vải về cho chị Yến may. Chị Oanh thường tư vấn cho em mua vải màu gì, chất liệu thế nào, dựng thành áo quần kiểu gì... em cứ nhất nhất nghe theo vì thấy hay và cũng rất tin tưởng kinh nghiệm và thẩm mỹ của chị Oanh. Có lần chị em mình đi mua vải cho em dựng một cây đồng bộ áo quần xanh biếc, đến cơ quan cô Thành bảo: cháu mặc bộ này trông như con cánh cam! :D
Những ngày vô tư lự qua mau, chị Oanh học bằng hai về Hóa ở Hà nội, hai năm rưỡi sau khi đi làm em lấy chồng, sau đấy thì có con và nhiều bận rộn. Đôi khi em mở tủ lấy quần áo thấy màu xanh biếc của "bộ cánh cam" nhớ một thời con gái của chúng mình, mọi thứ nhẹ tênh và bay bổng. Rồi gia đình em chuyển về Hà nội, chị Oanh chuyển sang công việc liên quan đến mỏ địa chất, có chồng và sinh hai cháu ...
Bây giờ chị Oanh ở Đức, em ở Canada, bao giờ mình lại gặp nhau ở Thái nguyên, cùng nhau đạp xe thong dong trên đường ba sáu mét? Hai mươi năm đã trôi qua và cái màu áo năm xưa chỉ còn trong ký ức, nhưng có lẽ vì vậy mà ký ức thành ra cứ xanh biếc mãi không thôi...
5 nhận xét:
Nhớ 'ngày xưa đẹp' rồi ha HY. Lâu lâu ha HY. 'Bao giờ gặp lại nhau' là HP rồi, gặp ở nơi xưa gắn bó thế nào cũng lâng lâng không ngủ đấy. Mà thường là cuộc đời cứ tự xắp xếp, tự cuốn đi, khó mà hai chị em lại 'cùng đạp xe trên đường 36 mét'. Nhớ, tưởng tượng cũng để bâng khuâng vui rồi.
Đúng là cuộc đời cuốn đi đấy chị Lana, xa tít mù tắp may có internet để viết cho nhau về nỗi nhớ đường 36 mét :)
20 năm trước không nghĩ có ngày người Đức, người Canada mà nói chuyện được với nhau hàng ngày HY nhỉ ?
PTN: hai mươi năm trước chưa có internet mình ở Thái nguyên gửi thư cho bạn ở Sài gòn cứ đợi cả tháng mới nhận được thư bạn :P
Em thích đọc những gì chị HY viết, nó dịu dàng lắm, chị. Lâu rồi không ghé blog chị, nhân một ngày nghỉ bệnh không đi làm, nằm đọc blog chị mà như là gặp lại người quen. :) Cảm ơn chị - người lạ. :)
Đăng nhận xét