những câu thơ nối đuôi nhau xa lắc không cần ai đuổi theo
những câu thơ va vào nhau vặn xoắn nhau gãy răng rắc như tiếng gió bão quật cây cối
những câu thơ tích tụ rồi rã rời, sinh sôi và tàn tạ như lá xanh thành úa khô như non cao thành cát bụi
vụn xác những câu thơ bị mưa cuốn ra biển tan vào trong sóng vẫn bập bềnh nối nhau và cả lấn lướt nhau
chút vị mặn lại sinh nở những câu thơ mới lướt đi trên sóng hứng ánh mặt trời để lấp lánh ngũ sắc
những câu thơ hóa bọt biển, rong rêu, lênh đênh chờ tôm cá đớp
những câu thơ lớn lên trong mình cá để lại làm con mồi nuôi béo những loài cá to hơn
để một ngày người ta vớt lên những câu thơ to đùng và xẻ thịt chặt khúc đem bán ngoài siêu thị
hôm nay cuối tuần tôi đi mua cá về nấu bát canh chua ăn thấm vào gan ruột là những câu thơ
thế là đêm tôi nằm nghe những câu thơ đuổi nhau nối đuôi nhau đi mãi...
23-10-2010
Thứ Bảy, 23 tháng 10, 2010
Thứ Sáu, 15 tháng 10, 2010
Tác hại của sến
Đầu tiên nó vỗ về bạn và đưa bạn về một trạng thái tình cảm quen thuộc nào đó mà bạn đã từng biết. Bạn được nghỉ ngơi trong nó như ngả mình trên cỗ xe nhỏ xuôi con dốc hiền hòa vô cùng dễ chịu. Bạn không cần biết điều gì đang diễn ra ngoài kia cho đến khi la đà trong giấc mơ êm ả, hoặc vui hoặc buồn, ngay cả niềm vui và nỗi buồn cũng không có gì mới mẻ và xa lạ, không có thách thức và sự mạo hiểm, tất cả đều trơn tru không góc cạnh, bạn có thể ngủ lúc nào không hay.
Bạn thích nó vì bạn không phải suy nghĩ trong khi nó dẫn bạn đi đến chỗ buồn hay chỗ vui, chỉ có hai hướng. Bạn cũng theo sự dẫn dắt của nó mà phân biệt tốt, xấu, lúc này thì theo nó là tốt, trái nó là không tốt. Cứ như vậy bạn xuôi theo dòng của nó cho đến khi trở nên hoàn toàn lười biếng không thể rũ bỏ nó, cũng không thể lội ngược dòng, xoay chuyển ý nghĩ của mình cho ngược lại với chiều chảy của nó, ấy là khi bạn đã hoàn toàn phụ thuộc vào nó rồi. Bấy giờ nó đẩy bạn đi như một khúc gỗ trôi, bạn thốt ra những lời của nó, vui buồn đúng kiểu của nó. Suy nghĩ hồn nhiên tinh khiết như sớm mai trước đây của bạn đã không còn tự do phát huy sức mạnh được nữa vì còn đâu những phân vân và tranh đấu nội tâm lành mạnh khi đối diện với toàn thể thế giới bên ngoài qua cặp kính của nó.
Bạn như người tự nguyện rũ bỏ vũ khí để chui vào sự che chở của sến, nhưng liệu nó có che nổi cho bạn không sau khi đã làm yếu ớt cùn mòn đi những vũ khí của bạn. Bạn đi theo sự dẫn dắt của nó để nói cái này vui, cái kia buồn, cái này tốt, cái kia không tốt trong khi thực tế sinh động hơn sự phân loại mù màu ấy. Và vì thế mà bạn sẽ có thể đi tới chỗ nhận đinh sai tình hình xung quanh bạn. Xét đoán sai sẽ dẫn đến những quyết định sai, việc làm sai, thậm chí còn hành xử sai với bạn bè, người thân. Sến có thể đưa bạn đến chỗ trống rỗng, vô vọng, bất lực với chính mình, yếu hèn và nhướt nhát. Sau đấy là sự tồn tại mà như đã chết, chẳng còn chút sinh khí nào. Bạn đã biết tác hại của nó sao còn không cố thoát ra?
Cuộc sống nảy nở mỗi giây phút, sự sinh động của cuộc đời cần mọi giác quan cảm thụ và trí não phân tích cho ra những kết quả chân thực nhất, tiếp đấy là hành động của một con người tự do, tự tại . Con người đấy có thể có lúc buồn lúc vui nhưng không thể để cho sự sến kéo đi lê thê như ở trên đã nói, không thể là nô lệ cho sến. Những khúc nhạc, vần thơ buồn bã chỉ nên là những bóng mây thoáng qua, ánh mắt sáng trong sẽ tìm thấy bầu trời sáng trong vĩnh viễn.
(Viết cho mình vào một ngày cuối thu, mưa lạnh rải ngoài đường dưới ánh đèn vàng rất sến, để không bật nốt nhạc sến trong nhà thì ta viết cái này rồi lại làm việc tiếp)
15-10-2010
Bạn thích nó vì bạn không phải suy nghĩ trong khi nó dẫn bạn đi đến chỗ buồn hay chỗ vui, chỉ có hai hướng. Bạn cũng theo sự dẫn dắt của nó mà phân biệt tốt, xấu, lúc này thì theo nó là tốt, trái nó là không tốt. Cứ như vậy bạn xuôi theo dòng của nó cho đến khi trở nên hoàn toàn lười biếng không thể rũ bỏ nó, cũng không thể lội ngược dòng, xoay chuyển ý nghĩ của mình cho ngược lại với chiều chảy của nó, ấy là khi bạn đã hoàn toàn phụ thuộc vào nó rồi. Bấy giờ nó đẩy bạn đi như một khúc gỗ trôi, bạn thốt ra những lời của nó, vui buồn đúng kiểu của nó. Suy nghĩ hồn nhiên tinh khiết như sớm mai trước đây của bạn đã không còn tự do phát huy sức mạnh được nữa vì còn đâu những phân vân và tranh đấu nội tâm lành mạnh khi đối diện với toàn thể thế giới bên ngoài qua cặp kính của nó.
Bạn như người tự nguyện rũ bỏ vũ khí để chui vào sự che chở của sến, nhưng liệu nó có che nổi cho bạn không sau khi đã làm yếu ớt cùn mòn đi những vũ khí của bạn. Bạn đi theo sự dẫn dắt của nó để nói cái này vui, cái kia buồn, cái này tốt, cái kia không tốt trong khi thực tế sinh động hơn sự phân loại mù màu ấy. Và vì thế mà bạn sẽ có thể đi tới chỗ nhận đinh sai tình hình xung quanh bạn. Xét đoán sai sẽ dẫn đến những quyết định sai, việc làm sai, thậm chí còn hành xử sai với bạn bè, người thân. Sến có thể đưa bạn đến chỗ trống rỗng, vô vọng, bất lực với chính mình, yếu hèn và nhướt nhát. Sau đấy là sự tồn tại mà như đã chết, chẳng còn chút sinh khí nào. Bạn đã biết tác hại của nó sao còn không cố thoát ra?
Cuộc sống nảy nở mỗi giây phút, sự sinh động của cuộc đời cần mọi giác quan cảm thụ và trí não phân tích cho ra những kết quả chân thực nhất, tiếp đấy là hành động của một con người tự do, tự tại . Con người đấy có thể có lúc buồn lúc vui nhưng không thể để cho sự sến kéo đi lê thê như ở trên đã nói, không thể là nô lệ cho sến. Những khúc nhạc, vần thơ buồn bã chỉ nên là những bóng mây thoáng qua, ánh mắt sáng trong sẽ tìm thấy bầu trời sáng trong vĩnh viễn.
(Viết cho mình vào một ngày cuối thu, mưa lạnh rải ngoài đường dưới ánh đèn vàng rất sến, để không bật nốt nhạc sến trong nhà thì ta viết cái này rồi lại làm việc tiếp)
15-10-2010
Thứ Bảy, 2 tháng 10, 2010
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)