Chị vẫn nhớ lần đầu tiên chị gặp em, khi ấy chị chuyển công tác từ một phòng thí nghiệm ở Thái nguyên về Trung tâm mình ở Hà nội. Em ngồi trong phòng lab tầng ba, hôm ấy chỉ có mình em ở đó, xung quanh em là những dãy bàn lát gạch men trắng xếp dụng cụ thủy tinh. Chị như đến một nơi quen thuộc, giá treo áo blu trắng, bình cốc và những lọ dung dịch quen mắt khiến cho tâm trạng của chị khá phấn chấn.
Chị hỏi han em vài câu và cũng để ý xem đồng nghiệp mới của mình như thế nào, trông em hiền lành chất phác và hơi ưu tư. Em có hỏi chị từ đâu chuyển về, chị nói từ Thái nguyên, em hỏi lại chị ở Thái nguyên à? Chị trả lời đúng chị sinh ra ở Thái nguyên, về HN học sau đó lại về TN làm việc một thời gian, lập gia đình trên đó và do chồng chị chuyển về một công ty của Nhật ở Hà nội nên chị mới xin chuyển về đây.
Khi chị nói đến hai tiếng "Thái nguyên" không hiểu sao chị thấy em như giật mình sửng sốt và sau đó thì mắt em chợt sẫm buồn. Chị nhận ra như vậy và không biết làm sao chị bèn hỏi: em có quen ai ở Thái nguyên à? Em nói qua quýt là bạn của em có chơi với người Thái nguyên. Vậy thôi, mình nói qua chuyện khác. Rồi em chợt hỏi : chồng chị làm ở đâu? Chị nói anh H. nhà chị làm ở VFT, em sững người một lần nữa và cũng lại hỏi lại chị: VFT à? Chị trả lời: ừ VFT, có gì không em? Em nói không có gì. Nhưng chị biết đằng sau hai lần sững sờ của em là cả một câu chuyện dài, có lẽ là một câu chuyện buồn, chị yên lặng, và em cũng yên lặng.
Có một thời gian ngắn sau đó em còn e ngại cả nói chuyện với chị, nhưng rồi cũng qua đi. Bọn mình làm việc và dần dần chia sẻ cùng nhau biết bao nhiêu điều. Rồi một ngày chị cũng hiểu tại sao em lại buồn hôm đầu tiên chúng mình gặp. Một người con gái ở Thái nguyên đã khiến bạn trai em thay lòng đổi dạ, tình cờ bạn trai đó lại làm ở VFT cùng chồng chị... Đấy là chuyện của cách đây hơn mười năm, bây giờ thì em đã có một gia đình đầm ấm với hai chú nhóc vô cùng dễ thương rồi.
Hôm trước nhận được thư em, chị tự nhủ sẽ viết một entry dành riêng cho em, sẽ là những kỷ niệm lan man của những tháng ngày chúng mình cùng làm với nhau, những nỗi lo lắng về công việc, những buổi chuyện trò tâm sự... nhớ cả những lần cùng em đến nhà cô Oanh cùng phòng chơi.
Hồi ấy có lúc cơ quan mình rỗi việc, vì chơi thân với em mà em đã rủ chị đi dạy luyện thi đại học, cô Oanh vợ thầy Nhân trường Tổng hợp giới thiệu cho chị một học sinh vừa trượt đại học vì điểm môn hóa quá thấp. Hồi đấy cô Oanh quý em quá nên quý lây sang chị vì chị hay đi với em mà. Cuối cùng thì thu nhập dạy thêm cũng giúp bọn mình có thêm đồng ra đồng vào, em có thêm tiền để lo cho các em em nữa. Cái thằng cu mà cô Oanh nói chị dạy may quá sau một năm nó đỗ Đại học với điểm Hóa cao. Đỗ rồi hai chị em nó đưa nhau đến nhà chị cảm ơn mua cả vải may áo quần tặng, ngại quá, nhưng chị nó có nói một câu này mà chị thấy thú vị, cô ấy nói là: "nhờ chị dạy mà em trai em từ chỗ sợ môn Hóa đã cảm thấy thích thú học môn này, đấy là cái quan trọng nhất". Chị đến khoe với em cả hai chị em mình đều thích. Lúc dạy cu đấy học thì chị cũng hay kể những chuyện vui vui trong nghề Hóa phân tích của bọn mình, mô tả những màu sắc, mùi, hiện tượng... như những chuyện buồn cười giản dị cho nó nghe. Nghề bọn mình kể ra cũng có khối chuyện vui em nhỉ, nhưng mà cũng nhiều độc hại, vất vả, chẳng nhàn nhã như nhiều người vẫn tưởng.
Những chuyện dạy thêm sau đó đã khiến hai chị em mình nghĩ đến việc ôn lại và học tiếp cao hơn về môn Hóa phải không em, hay là cái gì khác nữa nhỉ? Hay do những đòi hỏi trong công việc ở Trung tâm? Hay cuộc sống buồn chán quá và chúng mình muốn thay đổi? Chỉ biết sau đó chúng mình lại cùng nhau học ôn, chuyên môn và tiếng Anh... Anh Hải nhà chị hồi ấy rất hay ghen nhưng cứ nói là đi học với em Phương là yên tâm vô cùng vì em Phương chăm chỉ, chị Yến mải chơi, chị Yến đi với em Phương là sẽ chăm chỉ theo em Phương mà. Anh Hải quý em Phương phần nữa là vì có người cùng cơ quan toàn kể tốt về em Phương hihi. Bây giờ cứ nghe chị nói nhận được thư Phương là lại hỏi: em Phương thế nào rồi?
Chị nhớ sự cần cù chăm chỉ của em quá đỗi, khi ở bên em, khi làm việc cùng em chị luôn cảm thấy yên tâm, bởi vì em như thể một người luôn làm đúng làm tốt hết sức của mình công việc chung. Và vì vậy nếu có bàn bạc gì thì chúng mình chỉ có làm cho công việc đó tốt hơn thôi. Chị nhớ nhiều lần chúng mình đều thốt ra cùng những băn khoăn trong cùng một vấn đề nào đấy trong công việc, điều đó làm chị cảm thấy thú vị quá em ạ. Em là một người đồng nghiệp thật tuyệt vời.
Bây giờ chúng mình ở quá xa nhau. Chị đọc thư em và cũng hơi buồn vì những cố gắng của em trong công việc đã không được đền đáp thỏa đáng, nhưng chị cũng không biết phải làm sao...
Em Phương, em gái đồng nghiệp kém chị sáu tuổi mà chị luôn yêu quý, chị mong em tiếp tục vững vàng cam đảm, chị luôn cảm thấy mọi điều vẫn còn đang ở trước mắt em, chị luôn tin tưởng vào em.
Chị Yến
14 nhận xét:
Một entry rất tình cảm, HY à. Có được người đồng nghiệp mà thân thiết để làm bạn thật sự quả là rất may mắn. Những người bạn như thế thì dù có xa bao lâu, bao xa cũng mãi là bạn.
Lana cũng có một người bạn như thế.
bạn làm cuộc đời mình trở nên giàu có, nhỉ?
C là người Thái Nguyên, e tự hào quá. Vì e cũng là con gái Thái Nguyên...
Em vui khi được biết Chị!
@Chị Lana: đúng như chị nói vậy, bạn làm cuộc đời mình trở nên giàu có. Có những người bạn mà xa bao lâu bao xa mỗi khi trò chuyện vẫn thấy thân thiết như ngày nào :)
@Saigon: chào em gái Thái nguyên, chị chưa làm được gì đâu em ạ :P
@HY, @Saigon : Em cũng TN đây.
Chúng mình sinh ra thành phố này đã có
Dẫu TN, chưa phải đã TN
Nhưng cũng đủ để mà thương mà nhớ
Mang theo đời thân thiết một cái tên...
T/b : Ở chỗ em mọi người khen con gái TN đấy các chị ạ. Không đẹp điểm (như Tuyên Quang) nhưng đẹp đều (trích nguyên lời của một CTV đàn ông đích thực nhé), hihihi, có nghĩa là chúng mình đều xinh đẹp !
Chào đồng hương PTN, cảm ơn chị Lana cầu nối, nghe kể chuyện chỗ đồng hương mà mình cũng thấy phấn chấn hết cả người hihi :P
Chị HY phải làm một bài thơ tặng em Phương nữa :))
Lvu: coi như mình còn nợ nhé, hihi
Mình mới nhận được thư của em Phương, em Phương có tâm sự vài lời về những điều mình viết ở trên nên mình xin được đưa ra ở đây cho thêm những góc nhìn:
"Ừ, ma hoi do khong hiểu sao bọn minh lai nhiet tinh voi công việc đến nhu vậy chị nhỉ? Ngày đó đỗ cao học cung phải cảm on A. T. một phần chị ạ, vì chuyện đó mà em cố gắng tập chung vào việc học hơn. Còn lý do E và T chia tay cung ko hoàn toàn do phia co bé TN kia dau chi ạ, vì ko gặp co be ay thi chac là E và T cung ko the den duoc voi nhau. Suy cho cung thi do cung la do "co duyen mà ko co phan" nhu T noi voi E hom moi gap gan day. Bay gio moi nguoi da co mot cuoc song rieng..."
Mình rất vui khi đọc thư em Phương, chúc em Phương mọi điều tốt lành :)
Lang thang thế nào lại vào đọc được entry của người đồng hương TN,rất vui khi được biết bạn.Mình không sinh ra ở TN nhưng cũng đã gắn bó với mảnh đất TN suốt thời cấp 2 & cấp 3. Mặc dù đã xa TN hơn 20 năm rôi, nhưng mỗi khi quay trở lại vẫn thấy lòng xốn xang.
Chào bạn đồng hương ẩn danh :)
Chào bạn, mình đã từng là hs trường Gang Thép, ra trường từ năm 1985. Từ đó đến nay thỉnh thoảng mới có dịp được lên TN họp lớp, bây giờ đi đâu thấy người TN vẫn cứ nhận mình là người đồng hương đấy :)
Ô, vậy mình học cùng trường với bạn, sau bạn một khóa :P
Vậy bạn cũng học GT, mình học lớp 12A4 thầy Cường làm chủ nhiệm. Học hết cấp 3 rồi mình cũng chuyển về HN, thỉnh thoảng mới lên TN thăm bố mẹ mình công tác ở trên đó, bố mẹ mình về hưu rồi cũng về dưới này luôn, bởi vậy nên mình cũng ít có dịp lên TN.Rất vui được gặp bạn cùng trường thông qua Blog.
đồng hươngTN
Mình học lớp 12A thầy Cương chủ nhiệm, thầy Cường cũng dạy Lý bọn mình, về sau thầy Cường lấy vợ là một bạn gái cùng lớp với mình.
Chồng mình cũng học Gang Thép trên mình 4 khóa. Mình cũng rất vui khi có bạn cùng trường ghé vào blog :)
Đăng nhận xét