Mấy hôm trước mình gọi điện về nhà gặp mẹ, mẹ kể: "ở nhà nóng lắm con, bốn mấy độ, thỉnh thoảng lại mất điện", thương mẹ quá, thương mọi người ở nhà, nóng, bụi, ồn ào, mất điện...
Mẹ bảo: "hai năm nay thấy nóng hơn trước", không dám nói với mẹ rằng trong tương lai sẽ còn nóng hơn nữa, khí hậu sẽ còn khắc nghiệt hơn nhiều theo thời gian . Việt nam thuộc những nước có nguy cơ chịu ảnh hưởng cao nhất của sự biến đổi khí hậu, nóng hơn, bão nhiều và cường độ mạnh hơn, nước biển dâng sẽ làm mất đất, khổ nhất sẽ là dân nghèo. Không biết chính phủ Việt nam có kế hoạch chuẩn bị gì cho những ảnh hưởng này không, hay lại nước đến chân thì nhân dân tự nhảy. Đọc tin trên báo mạng gần đây về dự án tàu cao tốc và những chuyện chi phí hoành tráng cho 1000 năm Thăng long, năm cổng chào xây cất vội vàng... mình thấy thực là ngán ngẩm. Người dân cần cải thiện điều kiện sống một cách thực sự chứ đâu cần những thứ viển vông, xa hoa, bề ngoài, tốn tiền, không thiết thực.
Nói chuyện với mẹ về ngày xưa, cái thời không nóng như bây giờ, khi ấy nhà mình lại ở Thái nguyên, nhà tập thể cấp 4, nhà mình ở đầu nhà nên đầu hồi và đằng trước là vườn rộng rất mát. Bây giờ mẹ ở cùng anh chị ở Hà nội, nhà hộp nhà nọ gần sát nhà kia, mùa hè phải có điều hòa mới đỡ nóng, mất điện là chịu cực. Nắng nóng ít mưa kéo theo sông cạn nước không đủ chạy tuốc bin thủy điện, vậy là mất điện. Ngày xưa mất điện không phải chuyện ghê gớm, mình nhớ những đêm mất điện sáng trăng người lớn trẻ con ra hết ngoài bắc ghế chải chiếu chuyện vãn hát hò, gió đêm thổi về mát rượi.
Không nói về tương lai, hai mẹ con toàn nói chuyện ngày xưa, bao giờ cho đến ngày xưa, ngày xưa yêu dấu ngày xưa ngọt ngào...
Không muốn nói đến tương lai vì không muốn nhắc đến thời gian mỗi lúc một khắc nghiệt hơn, mẹ mỗi ngày mỗi già yếu, mẹ già như chuối chín cây, con thì ở xa và cũng đang tiến đến một tuổi già mà lòng khư khư ôm mãi một tâm trạng lâng châng không sao yên ổn được khi ở chốn xa xôi này.
Nhưng riêng có một chuyện thì thời tương lai được nhắc đến vui tươi đấy là chuyện về con trai, cháu trai ngoan của bà tháng chín năm học tới sẽ bước chân vào trung học (High school), riêng chuyện ấy thôi, còn thì chuyện nào cũng cũ...
29-6-2010
9 nhận xét:
http://www.youtube.com/watch?v=ovGEePnyjjs
Đi xa, cái trăn trở nhất là lo cha mẹ già, lỡ mệnh hệ gì mình về chậm.
Lana ngày tạm đi vắng, đôi khi đi trên đường chợt nghĩ, và sợ, và nước mắt cứ tự nhiên chảy dàn giụa.
Hoài niệm là gánh nặng, vừa để nhớ vừa để quên, bác ôi
Happy Canada Day nhé! :)
@HwoangNguyen: ở máy tính này không có loa, chị sẽ nghe bài của em sau vậy, thanks HN.
@Lana: chị ơi em cũng lo nhất điều ấy, ông cụ em mất từ năm 2000 còn cụ bà thôi :(
@Nostalgia: cảm ơn bạn đã nhắc, đã gọi tên nó ra, mình cũng vẫn cố gắng để vừa nhớ vừa quên.
@Harper: Happy Canada Day, mai nhà mình sẽ đi xem bắn pháo hoa.
Bây giờ tớ không nghĩ ngợi gì hết. Sống ngày nào biết ngày ấy. Cố gắng làm tốt công việc theo kế hoạch. Không cần biết đến tương lai.
Tớ ở đây có 1 mình, bạn bè cũng ít, mà cứ nghĩ ngợi linh tinh thì chắc chết mất.
Thỉnh thoảng tớ cũng hay nghĩ ngợi thật :(
Có một cảm giác khi về VN thì hết mà sang đây thì lại xuất hiện không biết gọi nó là cái gì, có lẽ chính vì muốn lấp đi cái trống trải cảm giác ấy mang lại mà tớ hay vào mạng tiếng Việt.
Đăng nhận xét