Thứ Sáu, 28 tháng 5, 2010

Dạy vợ

Tác giả: Thái Bá Tân

1
Ở nước nọ, nghe người ta kể lại,
Có một ông lấy vợ chẳng ra gì.
Bà vợ ấy bất cần nghe phải trái,
Luôn cãi chồng, lười, hỗn, khiến nhiều khi
Vì đau khổ, và cũng vì sợ hãi,
Ông hận đời, những muốn bỏ nhà đi.
Thế mà ông, một con người đáng quí,
Vẫn ở lại với vợ mình, chung thủy.

2
Ông còn đáng khen hơn về cả việc
Giỏi cắn răng chịu đựng chính con mình.
Cô giống mẹ, đó là điều thật tiếc,
Dẫu ưa nhìn, có thể nói, thông minh.
Thế mà láo, không ngớt mồm mắng nhiếc
Bọn người hầu, cái miệng nhỏ xinh xinh
Làm việc nữa, là ăn không ngừng nghỉ.
Con giống mẹ cái hư, sao thế nhỉ?

3
Không khó hiểu cô nàng này bị ế,
Tuổi hăm hai vẫn chưa lấy được chồng.
Ông bố hứa các thêm nhà. Bà mẹ
Hứa cho tiền, mà không vẫn hoàn không.
Nhưng cuối cùng, một anh còn khá trẻ,
Hoặc từ xa không biết, hoặc vô công,
Đến tự nguyện cầu hôn cô nàng nọ,
Không đòi thêm dù một đồng xu nhỏ.

4
Các bạn nghĩ thế nào tôi chẳng biết,
Nhưng theo tôi việc ấy thật điên rồ.
Lấy vợ hư là tự mình muốn chết,
Lại chối từ tiền các khoản tiền to.
Xét mọi nhẽ, để bù phần thua thiệt,
Khoản tiền này đáng lấy, của trời cho.
Phải chịu đựng cô vợ hư, khó tính
Mà có tiền, cũng dễ hơn chút đỉnh.

5
Anh dẫn vợ về nhà, ngay tối ấy,
Khi đưa cô lên giường ngủ, thấy phòng
Cửa chưa đóng, liền chỉ tay nóng nẩy,
Quát: “Cửa phòng, mày tự đóng hay không?”
Cửa không đóng, tất nhiên. Anh đứng dậy
Đá một hồi, cánh cửa gãy. Đang đông,
Cô vợ trẻ nằm im không dám nói,
Run vì rét, vì sợ chồng quá đỗi.

6
Tối hôm sau, anh bảo cây nến nhỏ:
“Tự thắp lên, không thấy hả, tối rồi!”
Nến không thắp, anh chĩa gươm vào nó
Rồi lừ lừ, chém một nhát đứt đôi.
Anh bảo vợ: “Bướng, lười như chúng nó,
Thì rõ ràng chỉ cách ấy mà thôi”.
Cô vợ nghĩ: “Với anh chồng như thế
Thì tốt nhất nên phục tùng lặng lẽ”.

7
Theo phong tục, năm tuần sau lễ cưới,
Anh phải thăm bố mẹ vợ lần đầu.
Con la nhỏ hai vợ chồng anh cưỡi,
Một xe quà nó phải kéo đằng sau.
Đến hồ nước, nơi nhiều người chăng lưới,
Nó ngập ngừng không chịu bước hồi lâu.
Anh quát nó, nó không nghe, rút súng,
Bắn một phát, ruột phòi ra khỏi bụng.

8
Rồi thản nhiên, anh khoác lên cổ vợ
Chiếc dây đeo cỗ xe nặng đầy quà.
“Con này láo, định giở trò vô cớ.
Thật đáng đời! Giờ có lẽ thay la
Em chịu khó kéo giúp anh”. Vì sợ,
Cô nàng đành è cổ kéo. Chúng ta
Dẫu thông cảm với anh, nhưng phải nói
Bắt vợ làm thế này là có tội.

9
Thế là muốn hay không, cô vợ trẻ
Phải kéo xe, khỏi nói mệt thế nào.
Chồng đi cạnh, thêm đôi câu khích lệ,
Chỉ một lần giơ súng bắn lên cao.
Xe đến nơi, ông bố cô vui vẻ
Hỏi: “Vợ chồng hai đứa sống ra sao?”
Anh rể đáp: “Dạ, chúng con rất ổn.
Vợ con ngoan, lại ít lời, khiêm tốn”.

10
Bà mẹ hỏi: “Chồng con yêu con chứ?”
“Dạ, rất yêu, - cô con đáp thực lòng,
Rồi dừng lại cúi đầu, hơi lưỡng lự. –
Tuy có phần nóng tính, mẹ biết không...
Nhưng không sao, với con, là phụ nữ,
Con yêu người mạnh mẽ, tính đàn ông”.
Bố mẹ vợ, dẫu còn chưa tin cả,
Nhưng nghe thế cũng ít nhiều hỉ hả.

11
Họ ở lại đúng ba ngày, mọi chuyện
Đều diễn ra rất tốt đẹp, và rồi,
Ngày thứ ba, trong tình thương lưu luyến,
Cô thực lòng kể bố mẹ, than ôi,
Chuyện chồng bắn chết la và chém nến,
Chuyện đêm đầu đạp cửa vỡ làm đôi.
Thế mà cô chẳng trách chồng, ngược lại
Còn khen anh công bằng, ưa lẽ phải.

12
Tiễn con về, suốt cả ngày ông bố
Cứ thẩn thơ như suy ngẫm điều gì.
Rồi tối đến, bước vào phòng, hùng hổ,
Chỉ cây đèn: “Mày phải tự thắp đi!”
Còn vợ ông, nằm trên giường, nói nhỏ:
“Này ông già, một ông lão ngu si,
Xin hãy bỏ cái trò kia lố bịch.
Để tôi nói cho ông nghe, nếu thích.

13
Ông đã ngốc, giờ ngốc hơn, bởi lẽ,
Quên xưa nay các cụ dặn: Làm chồng,
Muốn dạy vợ, hãy dạy khi còn trẻ.
Nó đã già thì dạy chỉ mất công.
Con lừa già, có đánh đau, vẫn thế,
Vẫn bướng, lười, ông có dạy được không?”
Ông già nghe, gãi đầu, rồi sau đó
Lại như cũ, như xưa nay vốn có.

14
Chuyện chỉ thế, nhân đây tôi chợt nhớ,
Có một anh vào hiệu sách Hàng Đào,
Xin hỏi mua cuốn cẩm nang dạy vợ.
Người bán hàng ái ngại nói: “Ôi chao,
Sách viễn tưởng thuộc loại này, tôi nhớ,
Chưa bao giờ được xuất bản, buồn sao”.
Câu chuyện này coi như thay đoạn kết.
Tôi chẳng biết nói gì thêm. Tạm biệt.

Hà Nội, 24.4.2009.
Thái Bá Tân

Thứ Hai, 24 tháng 5, 2010

Craig Venter's work


Trong video trên ông Venter kể về công việc của nhóm ông, nói vắn tắt lại công việc đó bao gồm mấy bước: giải mã vật chất di truyền của một loại vi khuẩn (A), sử dụng mã để tổng hợp vật chất di truyền giống thế và đưa vật chất di truyền đó vào tế bào một loại vi khuẩn khác (B) để vật chất di truyền này hoạt động như là một phần mềm điều hành tế bào vi khuẩn B nhân bản tái tạo lại loại vi khuẩn ban đầu A.

Theo tin mới đây, công việc của nhóm ông Venter đã có kết quả tốt đẹp, thành công của nhóm ông có ý nghĩa quan trọng trong Biotechnology nhưng ứng dụng của nó thì chắc còn đợi thời gian.

Thứ Sáu, 21 tháng 5, 2010

Thứ Sáu, 14 tháng 5, 2010

Trêu chồng

Tối trời mát mẻ, tắm táp sạch sẽ, đầu gối lên tay...
- Anh kể chuyện mối tình đầu của anh đi
- Kể rồi còn gì
- Kể lại đi, lần trước kể không kỹ.
- Kể thế thôi, kể kỹ quá em lại nhớ thuộc lòng thỉnh thoảng lôi ra đọc thành vè à?
- Hic hic, có đọc thì đọc thành thơ thôi, tình thơ mộng vậy, ai lại đọc thành vè.
- Thôi, tha cho anh.
- Kể đi rồi tha.
- Hay cho anh kể tình cuối vậy nhé.
- Không, đã biết là cuối thật chưa, cứ kể tình đầu là chắc đầu hơn.
- Thôi được rồi, chị ấy tên Nguyên, học cùng lớp cấp 3, lớp 12 hay gọi anh lại cuối giờ để hỏi bài...
- Chị ấy xinh không?
- Em gặp rồi còn gì, chị ấy sau lấy chồng ở cùng khu Đồi Độc lập với nhà em đấy thôi.
- Lúc lấy chồng có con rồi không tính, em hỏi cái lúc hỏi bài cơ?
- Cũng được, xinh nhất lớp.
- Xinh lắm à?
- Ừ, xinh.
- Hỏi bài gì?
- Bài môn toán, lý.
- Xong gì nữa.
- Anh giảng bài cho chị ấy.
- Có hai người thôi à?
- Ừ, có hai người thôi.
- Xong thế nào.
- Chị ấy hỏi bài nào anh giảng bài ấy.
- Giảng xong thì sao?
- Giảng xong thì đi về, mỗi người một ngả.
- Thế anh không nói gì à?
- Không.
- Sao anh không nói gì?
- Nói gì là nói gì?
- Ôi giời, lại còn phải bảo.
- Lúc ấy chị ấy đã thành thiếu nữ lớn hơn anh, anh hồi cấp ba mảnh khảnh.
- Thế anh có thích chị ấy không?
- Thích.
- Thích sao không nói.
- Vì lúc ấy anh còn phải ôn thi đại học, chưa biết tương lai thế nào.
- Thế anh không nói gì hết à.
- Ừ.
- Xong sao?
- Anh đi học đại học, chị ấy ở nhà rồi đi làm gì đấy, rồi lấy chồng.
- Anh buồn không?
- Cũng buồn một ít.
- Chán anh thật, yêu mà không nói. Để rồi lại tiếc.
- Có tiếc đâu.
- Đấy, giờ tiếc cũng không dám nhận...
- Không tiếc.
- Có tiếc.
- Không.
- Có.
- Không. Thôi, lần sau đừng bắt anh kể nữa nhé, khỏi lằng nhằng.
- Có lằng nhằng đâu.
- Có đấy thôi.
- Không lằng nhằng.
- Ừ thì không. Tóc thơm thế...
...

Thứ Sáu, 7 tháng 5, 2010

Thuận Thành đang mưa

Nhà thơ Hoàng Cầm có nhiều bài thơ hay, trong thơ ông luôn có bóng dáng của vùng đất quê hương đẹp như mơ và những tình người lãng mạn như không thực. Người ra đi thơ thì ở lại, xin post ở đây hai bài thơ của nhà thơ Hoàng Cầm để tưởng nhớ ông.

Mưa Thuận Thành
Hoàng Cầm

Nhớ mưa Thuận Thành
Long lanh mắt ướt
Là mưa ái phi
Tơ tằm óng chuốt
Ngón tay trắng nuột
Nâng bổng Thiên Thai
Mưa chạm ngõ ngoài
Chùm cau tóc xõa
Miệng cười kẽ lá
Mưa nhòa gương soi

Phủ Chúa mưa lơi
Cung vua mưa chơi
Lên ngôi Hoàng hậu
Cứ mưa Thuận Thành
Giọt mưa chưa đậu
Vai trần Ỷ lan

Mưa còn khép nép
Nhẹ rung tơ đàn
Lách qua cửa hẹp
Mưa càng chứa chan
Ngoài bến Luy Lâu
Tóc mưa nghiêng đầu
Vành khăn lỏng lẻo

Hạt mưa chèo bẻo
Nhạt nắng xiên khoai
Hạt mưa hoa nhài
Tàn đêm kỹ nữ
Hạt mưa sành sứ
Vỡ gạch Bát Tràng
Hai mảnh đa mang

Chiều khô lá ngải
Mưa gái thương chồng
Ướt đầm nắng quái
Sang đò cạn sông

Mưa chuông chùa lặn
Về bến trai tơ
Chùa Dâu ni cô
Sao còn thẩn thơ
Sao còn ngơ ngẩn
Không về kinh đô

Mưa ngồi cổng vắng
Mưa nằm lẳng lặng
Hỏi gì xin thưa
Nhớ lụa mưa lùa
Sồi non yếm tơ

Thuận Thành đang mưa...


Chị em xanh
Hoàng Cầm

Chị đi một chuyến chơi xanh cỏ
Quay bánh linh xa miết triệu vòng
Nhặt sợi vô cùng thêu áo gối
Mau về mừng cưới
(nhớ em không?)

Đón chị hồn chênh
lệch bóng đêm
Chân không dìu dặt cánh tay mềm
Tóc buông đổ thác về vô tận
Bát ngát mùa
đương độ tuổi em

Vậy thì em ngắt quãng tân hôn
Theo chị lùa mưa đuổi nắng buồn
Hai đứa lung linh lơi yếm áo
Thuyền trăng dềnh sã cánh cô đơn

Chị vỡ pha lê. Bùn vấy tay
Hồn trong em chuốc chị chiều say
Là em cưới chị xanh thiêm thiếp
Sinh một đàn con
Mây trắng bay.

---