Do tình cờ đọc bài trên VietPhD mà mình đã tìm và liên lạc được với bạn Minh Hiền sau 17 năm không hề biết tin tức gì của nhau kể từ khi mình tốt nghiệp đại học. Thật là thú vị khi nhận được thư bạn, hóa ra bạn đã sang Mỹ được 13 năm rồi, đã có 3 con và đang dạy học ĐH ở một thành phố phía bắc nước Mỹ, rất gần với Canada.
Thư bạn MH nhắc đến Gang Thép làm mình nhớ nhiều kỷ niệm ngày xưa. Bọn mình học khác trường cấp ba nhưng chơi với nhau từ lớp 12, sau đợt tập trung ở với nhau mấy ngày trên ty, sau đó thì viết thư cho nhau rất đều, chia sẻ tâm tình động viên nhau học hành các kiểu, có lúc đạp xe đi thăm nhau, mình ở Gang thép, bạn ở Phổ yên. Các bạn lớp mình ở trường GT đều biết bạn MH cứ bảo trông bọn mình giống nhau, chuyện này có một kỷ niệm buồn cười các bạn kể lại là bạn Q lớp mình gặp bạn MH ở Bách Khoa thì cứ gọi nhầm tên mình (bạn Q là một bạn trai mà hồi xưa mình quy quý, nhưng mà đấy lại hẳn là một câu chuyện khác).
Đến khi về HN học thì thỉnh thoảng mình và bạn MH lại gặp nhau. Mình đạp xe từ ký túc trường TH đến nhà bạn chơi, khi này bạn ở cùng bố ở trong trường BK. Bạn học chăm vô cùng, trên đời này mình chưa thấy ai học chăm chỉ như bạn, gặp bạn chỉ nghe bạn kể nhiều về các môn học của bạn, môn nào khó, môn nào hay thế nào. Bạn học Tin học và toán ứng dụng lớp đầu tiên của BK, bạn học giỏi nhất lớp luôn.
Nhớ hồi mình làm luận văn đại học, bạn đã bỏ công gõ và in máy tính cho mình toàn bộ luận văn, phải nhớ là ngày ấy tận năm chín mốt chín hai máy tính chưa được sử dụng rộng rãi nên in máy tính còn là điều xa xỉ. Hồi đấy lớp mình mọi người hầu hết thuê gõ máy chữ giấy than nên luận văn của mình trông khác hẳn, mình cứ thầm cảm ơn bạn MH mãi.
Mười bảy năm lại biết tin về bạn, vui thật, học hành xuất sắc, công việc tốt, là mẹ của ba con rồi, bạn giỏi quá MH ơi!
Ảnh lớp đại học của bạn cách đây 15 năm, MH là bạn đứng giữa tết tóc hai bên.
Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2009
Thứ Sáu, 16 tháng 10, 2009
Thứ Ba, 13 tháng 10, 2009
Cho em
Hôm ấy (23-9-2009) tôi ra đường sớm đã thấy lá chuyển vàng xao xác, thu rồi, lại một mùa thu nữa đến trong đời tôi. Có gì như nỗi buồn âm thầm kéo đến, có lẽ không chỉ riêng tôi, ai nhìn thấy cảnh này mà chẳng cảm thấy gì đó. Khi đến lab tôi vẫn còn bâng khâng mãi, tôi muốn xem những người khác nghĩ gì khi thu đến và tình cờ tôi tìm thấy một bạn ở mạng vietphd post một bài thơ cũ bạn ấy làm từ năm 1997, bạn nói rằng vì hôm nay buồn mà post bài thơ ấy. Một chuyện bình thường, khi tôi thấy buồn và có một người khác cũng vậy trong một ngày chớm thu như thế, tôi đọc bài thơ của bạn và nghĩ miên man về người con gái trong bài thơ, về tình yêu và cuộc đời. Tôi đã viết một bài đáp lại bài thơ ấy để tặng người bạn gái chưa biết tên. Mùa thu quả là mùa hay làm cho người ta nghĩ ngợi và cảm xúc của buổi sáng mùa thu hôm ấy hình như vẫn lan nhẹ trong lòng tôi…
Và CÔ ĐƠN
(Tặng Ivan Bunin – tác giả bài Cô đơn)
Và gió và mưa và bóng tối tràn lan
Vây quanh em trên con đường lạnh vắng
Nghe đâu đây tiếng cuộc đời lơ đãng
Định mệnh vô tình vò xé trái tim em.
Bàn chân ngập ngừng đặt vào lãng quên
Biết đi đâu về đâu, đường đời vô định
Tại anh dối gian hay tại mình bất hạnh ?
Sám hối muộn mằn thì đã phải xa nhau
Mưa nhạt nhoà và nước mắt rơi mau
Xoá đi những dấu chân không bao giờ trở lại.
Em chiến thắng, hay em, người chiến bại
Mà nỗi đau vò xé kém gì đâu.
Đêm ngân nga như những lời khẩn cầu
Văng vẳng đâu đây tiếng vọng về tha thiết
"Quay lại đi em ơi, ta lại thành thân thiết !"
"Không,
tất cả đã qua rồi,
thôi nhé,... vĩnh biệt anh !"
Xuân sẽ trở về nhóm lại màu xanh
Sẽ chẳng còn những hoàng hôn u ám
Dấu chân lang thang sẽ trôi vào quên lãng
Và cô gái khác sẽ về bên giá vẽ cùng anh
Nhưng con đường này xuôi về phía thiên đàng ?
Hay địa ngục? Em cũng không biết nữa.
Có nghĩa lý gì đâu, vì tận cùng nơi đó
Chẳng bao giờ có anh đứng đợi, dẫu ngàn năm...
Nkd 97
----
Cho em
Nỗi cô đơn nào lại xâm chiếm lòng em
Để tôi nghe một tiếng đời vô vọng
Hay chỉ tại nắng thu ươm trời rộng,
Gió heo may ru vàng lá, em buồn
Lại lật dòng thơ cũ nhớ mưa tuôn
Theo nước mắt xóa dấu chân năm tháng
Chỉ tình ấy chẳng tan vào quên lãng
Vẳng trong cô đơn tiếng cầu khẩn ngọt ngào
Ôi tình yêu hai tiếng ấy buồn sao
Tình có khác nếu em là cô gái biết
Quên dối gian để mềm lòng trước lời tha thiết
Khắc nghiệt cuộc đời hay bất hạnh của riêng em
Nỗi đau nào vò xé phút bình yên
Khi chiến thắng và cả khi chiến bại
Em đã đốt cháy mình trong mê mải
Đẹp làm sao ánh sáng giữa biển xa
Em đã đi qua em vẫn sẽ đi qua
Con đường ấy nhọc nhằn và đơn độc
Dù chẳng biết xuôi thiên đường hay địa ngục
Dù chẳng nỗi mê mải nào thay thế được tình yêu
23-9-2009
HY
Và CÔ ĐƠN
(Tặng Ivan Bunin – tác giả bài Cô đơn)
Và gió và mưa và bóng tối tràn lan
Vây quanh em trên con đường lạnh vắng
Nghe đâu đây tiếng cuộc đời lơ đãng
Định mệnh vô tình vò xé trái tim em.
Bàn chân ngập ngừng đặt vào lãng quên
Biết đi đâu về đâu, đường đời vô định
Tại anh dối gian hay tại mình bất hạnh ?
Sám hối muộn mằn thì đã phải xa nhau
Mưa nhạt nhoà và nước mắt rơi mau
Xoá đi những dấu chân không bao giờ trở lại.
Em chiến thắng, hay em, người chiến bại
Mà nỗi đau vò xé kém gì đâu.
Đêm ngân nga như những lời khẩn cầu
Văng vẳng đâu đây tiếng vọng về tha thiết
"Quay lại đi em ơi, ta lại thành thân thiết !"
"Không,
tất cả đã qua rồi,
thôi nhé,... vĩnh biệt anh !"
Xuân sẽ trở về nhóm lại màu xanh
Sẽ chẳng còn những hoàng hôn u ám
Dấu chân lang thang sẽ trôi vào quên lãng
Và cô gái khác sẽ về bên giá vẽ cùng anh
Nhưng con đường này xuôi về phía thiên đàng ?
Hay địa ngục? Em cũng không biết nữa.
Có nghĩa lý gì đâu, vì tận cùng nơi đó
Chẳng bao giờ có anh đứng đợi, dẫu ngàn năm...
Nkd 97
----
Cho em
Nỗi cô đơn nào lại xâm chiếm lòng em
Để tôi nghe một tiếng đời vô vọng
Hay chỉ tại nắng thu ươm trời rộng,
Gió heo may ru vàng lá, em buồn
Lại lật dòng thơ cũ nhớ mưa tuôn
Theo nước mắt xóa dấu chân năm tháng
Chỉ tình ấy chẳng tan vào quên lãng
Vẳng trong cô đơn tiếng cầu khẩn ngọt ngào
Ôi tình yêu hai tiếng ấy buồn sao
Tình có khác nếu em là cô gái biết
Quên dối gian để mềm lòng trước lời tha thiết
Khắc nghiệt cuộc đời hay bất hạnh của riêng em
Nỗi đau nào vò xé phút bình yên
Khi chiến thắng và cả khi chiến bại
Em đã đốt cháy mình trong mê mải
Đẹp làm sao ánh sáng giữa biển xa
Em đã đi qua em vẫn sẽ đi qua
Con đường ấy nhọc nhằn và đơn độc
Dù chẳng biết xuôi thiên đường hay địa ngục
Dù chẳng nỗi mê mải nào thay thế được tình yêu
23-9-2009
HY
Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2009
Thứ Bảy, 3 tháng 10, 2009
Gặp tri kỷ
Buổi trưa ở quán cafe zigzac, nắng rơi qua kẽ lá thành giọt trên bàn, một chút gió lao xao, dưới kia là một thế giới khác sôi động của người và xe cộ thấp thoáng hiện ra qua những đường dây điện. Tiếng nhạc nhè nhẹ vẳng từ trong nhà ra hòa vào không gian quán trưa vắng vừa đủ để nuôi dưỡng một không khí thư thả yên bình ngăn cách với sự ồn ào dưới kia.
Bạn và con trai mình nói chuyện một hồi và chơi trò gì đó vật tay hay đấu tay, con trai hiếu thắng, bạn trẻ trung, cả hai đều cười vui vẻ. Mình hơi ngỡ ngàng vì sự trẻ trung của bạn, đây là người mình đã nói được tất cả mọi chuyện trên đời, kể cả những điều sâu kín nhất hay sao? Ánh mắt chân thật và trong sáng, nghiêm túc và hơi nghiêm khắc nữa của bạn khiến mình trấn tĩnh lại và tin tưởng.
Bạn hỏi con trai:
- Mẹ cháu làm nhiều thơ lắm cháu có biết không?
- Cháu biết chứ!
- Cháu có thích đọc thơ mẹ cháu không?
- Cháu không thích thơ, cháu thích xem báo (tiếng Anh), xem Naruto...
Tiếng nhạc vẫn văng vẳng. Mình ở đấy mà không ở đấy, những hồi ức trở về như một dòng chảy khác gần gụi thân thiết hơn và cũng buồn bã hơn tiếng nhạc. "Tháng mười lá đổi màu, tháng mười một tuyết rơi tiếp đấy là sáu tháng mùa đông băng giá" - mình lẩm bẩm khe khẽ theo dòng hồi ức. Một con đường xuyên giữa hai bờ tuyết cao bằng đầu chỉ có tiếng bước chân mình lạo xạo trên tuyết, một cửa kính tuyết bám vòng quanh và ánh đèn từ xa hắt lại trong yên tĩnh rợn người...
Tháng mười lá đổi màu... mình đã nhắc đến điều này không biết bao nhiêu lần cho tới thuộc lòng, sáu năm, cứ trình tự như vậy, đều đặn và nhàm chán như nhiều bài thơ vần vèo mình viết ra trong những chiều mùa đông lặp lại những chiều mùa đông... Bạn lặng lẽ nhìn mình, ánh mắt trong suốt, xuyên thấu, vừa quen thuộc vừa lạ lùng...
Hồi ức tan vào gió bay đi. Nỗi sung sướng rằng mình đang ở Việt nam làm mình cười tủm tỉm. "Chị về nhà thấy thích quá! Đi chơi nhiều nơi..." mình nói vài câu không đầu không cuối trong nỗi vui mừng hớn hở như con trẻ. Thực ra cũng chẳng cần nói gì với bạn, cảm giác hiểu nhau quá đỗi, dường như mọi điều đều đã được nói tới. Vậy nên cuối cùng lặng yên nhìn bạn để cảm thấy khoảnh khắc này là có thật và nó đang trôi đi, theo tiếng nhạc, theo làn gió đu đưa từng vệt nắng...
Bạn nói về công việc bận bịu của bạn, mình cảm thấy bạn đang làm nhiều việc cùng lúc. Bạn đã không còn làm ở báo TS, chỉ còn là cộng tác viên, bạn về làm ở bộ Tài chính. Bạn nói tối phải đi ngủ từ chín giờ để vì sáng ra phải làm từ bảy rưỡi làm mình thấy bạn có dáng công chức chỉn chu, hihi, vui thật. Mình nói bạn lấy vợ nhớ báo cho mình biết. Bạn cười, bạn nhiều việc bận rộn thật đấy nhưng mình vẫn muốn nhắc là bạn đã sắp ba mươi rồi chứ chẳng ít ỏi lắm đâu dù trông bạn có trẻ trung như thế, à cái này hôm ấy mình chỉ mới nghĩ trong đầu chứ chưa nói ra, hôm nay nhân thể nháy từ xa. :)
Chia tay. Cái bắt tay thật chặt và ấm áp. Dư âm những câu thơ bạn đọc cho con trai nghe để con trai nhắc lại như vẫn còn đọng mãi:
Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Tỏa nắng xuống dòng sông lấp loáng
...
Bạn và con trai mình nói chuyện một hồi và chơi trò gì đó vật tay hay đấu tay, con trai hiếu thắng, bạn trẻ trung, cả hai đều cười vui vẻ. Mình hơi ngỡ ngàng vì sự trẻ trung của bạn, đây là người mình đã nói được tất cả mọi chuyện trên đời, kể cả những điều sâu kín nhất hay sao? Ánh mắt chân thật và trong sáng, nghiêm túc và hơi nghiêm khắc nữa của bạn khiến mình trấn tĩnh lại và tin tưởng.
Bạn hỏi con trai:
- Mẹ cháu làm nhiều thơ lắm cháu có biết không?
- Cháu biết chứ!
- Cháu có thích đọc thơ mẹ cháu không?
- Cháu không thích thơ, cháu thích xem báo (tiếng Anh), xem Naruto...
Tiếng nhạc vẫn văng vẳng. Mình ở đấy mà không ở đấy, những hồi ức trở về như một dòng chảy khác gần gụi thân thiết hơn và cũng buồn bã hơn tiếng nhạc. "Tháng mười lá đổi màu, tháng mười một tuyết rơi tiếp đấy là sáu tháng mùa đông băng giá" - mình lẩm bẩm khe khẽ theo dòng hồi ức. Một con đường xuyên giữa hai bờ tuyết cao bằng đầu chỉ có tiếng bước chân mình lạo xạo trên tuyết, một cửa kính tuyết bám vòng quanh và ánh đèn từ xa hắt lại trong yên tĩnh rợn người...
Tháng mười lá đổi màu... mình đã nhắc đến điều này không biết bao nhiêu lần cho tới thuộc lòng, sáu năm, cứ trình tự như vậy, đều đặn và nhàm chán như nhiều bài thơ vần vèo mình viết ra trong những chiều mùa đông lặp lại những chiều mùa đông... Bạn lặng lẽ nhìn mình, ánh mắt trong suốt, xuyên thấu, vừa quen thuộc vừa lạ lùng...
Hồi ức tan vào gió bay đi. Nỗi sung sướng rằng mình đang ở Việt nam làm mình cười tủm tỉm. "Chị về nhà thấy thích quá! Đi chơi nhiều nơi..." mình nói vài câu không đầu không cuối trong nỗi vui mừng hớn hở như con trẻ. Thực ra cũng chẳng cần nói gì với bạn, cảm giác hiểu nhau quá đỗi, dường như mọi điều đều đã được nói tới. Vậy nên cuối cùng lặng yên nhìn bạn để cảm thấy khoảnh khắc này là có thật và nó đang trôi đi, theo tiếng nhạc, theo làn gió đu đưa từng vệt nắng...
Bạn nói về công việc bận bịu của bạn, mình cảm thấy bạn đang làm nhiều việc cùng lúc. Bạn đã không còn làm ở báo TS, chỉ còn là cộng tác viên, bạn về làm ở bộ Tài chính. Bạn nói tối phải đi ngủ từ chín giờ để vì sáng ra phải làm từ bảy rưỡi làm mình thấy bạn có dáng công chức chỉn chu, hihi, vui thật. Mình nói bạn lấy vợ nhớ báo cho mình biết. Bạn cười, bạn nhiều việc bận rộn thật đấy nhưng mình vẫn muốn nhắc là bạn đã sắp ba mươi rồi chứ chẳng ít ỏi lắm đâu dù trông bạn có trẻ trung như thế, à cái này hôm ấy mình chỉ mới nghĩ trong đầu chứ chưa nói ra, hôm nay nhân thể nháy từ xa. :)
Chia tay. Cái bắt tay thật chặt và ấm áp. Dư âm những câu thơ bạn đọc cho con trai nghe để con trai nhắc lại như vẫn còn đọng mãi:
Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Tỏa nắng xuống dòng sông lấp loáng
...
Thứ Năm, 1 tháng 10, 2009
Một thực tế
Ở nước ngoài tôi hay lên mạng đọc tin tức thấy có lúc cũng ồn ào chuyện này chuyện kia nhưng về Việt nam thì thấy những chuyện đấy mọi người ở nhà chẳng để ý, ngồi ăn cơm nghe chuyện mọi người cả trên phố lẫn ở quê chỉ thấy nói chuyện làm ăn buôn bán, nhà cửa, chứng khoán, chuyện đi chùa, cúng bái... Tịnh không thấy ai nói đến chuyện dân chủ dân tớ gì, cũng ko nói chuyện Tàu bè gì, có đúng một lần nghe một ông chú chồng kể chuyện làm bài thơ chống tham nhũng nhân thể phàn nàn những chuyện tham nhũng hối lộ. Những chuyện bói toán, thầy nọ bà kia thì rất nhiều, cảm tưởng chung là mọi thứ đều không minh bạch rõ ràng bền vững và mọi người chờ đợi hy vọng ở những điều huyền bí nào đó trong khi hối hả kiếm tiền, chấp nhận những chuyện đút lót chạy chọt trong mọi việc, quỵ lụy chức quyền giống như đang ở chế độ phong kiến vậy.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)