Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2009

Nghĩ lan man lúc sớm mai

Nhiều khi có câu thơ chạy ngang qua khi tôi đang làm gì đó, điều này khiến tôi phải lựa chọn hoặc là tiếp tục việc đang làm hoặc là trôi theo câu thơ xem nó dắt ý nghĩ của mình đến tận đâu. Thơ có lúc đã khiến tôi chẳng làm gì đươc tập trung và để tiếp tục một cuộc sống bình thường nhiều sức ép tôi đành phải lựa chọn. Một thời gian dài tôi bỏ mặc những câu thơ và mọi thứ có vẻ rất ổn trừ việc những câu thơ chạy ngang mãi là những câu đứt quãng không thành hình nối những công việc của tôi việc nào cũng cần gấp, việc nào cũng không thể bỏ qua. Một sớm mai thức dậy, thấy lòng mình yên tĩnh nhưng thiếu vắng một cái gì đó, như mảnh vườn lặng ngắt tiếng chim, như khe đá không có dòng nước nhỏ róc rách. Chợt nghĩ cái tôi thiếu có lẽ là thơ, tôi ngồi vào bàn và cố nhớ lại những câu thơ có lúc đã chạy ngang qua, hóa ra chúng đã tan tác tự lúc nào.

Cuộc tìm kiếm khiến tôi nghĩ nhiều hơn về thơ và về việc làm thơ của mình. Chẳng bao giờ tôi nghĩ mình là thi sĩ, ngay cả khi bạn bè có người gọi tôi như vậy. Không phải chỉ vì tôi thấy thơ tôi không hay mà vì từ trong sâu thẳm tôi biết tấm tình của tôi với thơ là một tấm tình không trọn vẹn. Người tình nhấp nhổm là tôi đã không dám đặt cả cuộc đời vào tay người tình Thơ, ngay cả trong những phút giây say đắm nhất tôi vẫn hé mắt tìm lối thoái lui. Thơ đến với tôi trìu mến, hấp dẫn khó cưỡng còn tôi thì lần lữa đáp lại bằng những cuộc phân thân ngắn ngủi vội vàng dù có kéo theo nhiều ám ảnh. Tôi có nói tôi yêu Thơ bao nhiêu thì mối tình của tôi với Thơ vẫn chỉ là mối tình không chính thức. Một sớm mai thấy buồn khi thơ đã bỏ đi, mới thấy những người dành trọn cuộc sống cho thơ, điên vì thơ, chết vì thơ là những kẻ hạnh phúc.

Viết những câu vần vèo đúng niêm luật thành một bài thơ không khó nhưng đó chỉ là trò chơi sắp xếp từ ngữ. Danh từ, động từ, tính từ bạn nào vào chỗ ấy sắp hàng, có thể bài thơ bóng bảy kêu vang vang nhưng đấy chỉ là thứ thơ giả hiệu của một người tình giả hiệu, có lúc tôi cũng làm vậy và tức khắc thấy chán ngán bản thân mình vô kể.

Tôi thèm thấy những từ ngữ hồn nhiên nối nhau như nước chảy thành dòng, dòng trôi đi mang những tâm tình về nơi xa ngái. Cũng có khi dòng cuộn xoáy dâng trào và ai đó nghe được trong khoảng cách giữa những câu thơ tiếng dạt dào sóng vỗ, khi ấy là khi người và thơ đã hòa tan vào nhau làm một trong dòng chảy kỳ diệu, chảy mãi không ngừng...

4 nhận xét:

sonata nói...

Một entry về thơ rất nên ...thơ :))

HY nói...

Em cảm ơn chị So.

Nặc danh nói...

Em nghĩ em đồng cảm được bài viết này. :)
HTp

HY nói...

@HTp: thanks em :)