Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2007

Viết cho Bạn (28-12-2007)

Mỗi khi suy nghĩ phân vân về một chuyện nào đấy, tôi thường đọc những bài viết của Bạn hoặc hỏi Bạn, có lúc tôi cũng ngồi và nghĩ về bản chất sâu xa của chuyện chờ nghe ý kiến của một người bạn ở xa chưa gặp mặt bao giờ. Tôi biết tôi là một người đàn bà, tôi biết tôi cần một niềm tin, niềm tin ấy có thể là chỗ dựa cho tôi, dựa hồn dựa cốt thôi, nhưng nó làm tôi an tâm và trở lại tin tưởng chính bản thân mình.

Một bài viết gần đây của Bạn về Trường sa- Hoàng sa cũng đã giúp suy nghĩ của tôi về việc nóng hổi dư luận đó trở nên mạch lạc rõ ràng. Và Bạn ạ, qua bài viết của Bạn, tôi lại một lần nữa nhìn thấy Bạn, tâm huyết mà thấu đáo, tận trí tận lực miệt mài mà vẫn tỉnh táo thận trọng, trông xa thấy rộng mà bình tĩnh điềm đạm, nhìn thẳng vào thực tế bằng cái nhìn chân thực công bằng mà vẫn giữ sự lạc quan hy vọng, mong mỏi điều tốt lành cho quê hương đất nước.

Ngày cuối năm, nhớ về một bài thơ viết cho Bạn ngày cuối năm âm lịch Ất Dậu, đầu năm dương lịch 2005, hồi ấy viết trực tiếp lên diễn đàn VNE, Bạn đọc xong bảo, em chưa được như trong thơ, chị viết thế này các bạn lại cười em. Bạn vẫn giản dị khiêm tốn như vậy vì thế mình lúc ấy đã không nghe khi Bạn bảo cất bài ấy đi. Hình ảnh về Bạn mình chỉ thấy được qua những bài viết, những bức ảnh quê nhà, những lần trò chuyện qua mạng, nhưng từ hồi ấy mình đã thấy rõ nét như thế, và mình muốn kể cho bạn bè nghe điều mình thấy về một người bạn, giản dị vậy thôi.

Sau này mình có viết thêm những bài thơ về Bạn, tuy vậy mình vẫn rất nhớ bài thơ này, ở bài thơ này có những cảm xúc và niềm tin mà hôm nay đọc lại vẫn thấy nguyên vẹn, dù ba năm đã trôi qua, những chuyện đời trong thơ giờ đã khác.

Thư Xuân Cho Em


Chị nhớ quê nhà mấy bữa nay
Thương em chắc cũng ngóng sum vầy
Thư viết xuân về sao ứa lệ
Tấm lòng tri kỷ gửi vào đây.

Chắp lại hình hài muôn xuân trước
Chợ hoa đưa đến tận hiên nhà
Chiều Ba mươi Tết người như nước
Hương trầm thoang thoảng quyện hương hoa.

Tha hương xuân có mà không có
Lặng lẽ tàn thông địu tuyết dày,
Con đường thăm thẳm chìm trong tuyết
Cồn cào thêm nhớ mưa bụi bay.

Em nhỉ quê mình nhiều khó nhọc
Ất Dậu xuân xưa, Ất Dậu này
Sáu mươi năm cũ bao vận hạn
Biết có yên vui được từ nay?

Em lại xót xa những dân chài
Giam cầm chết chóc bởi tay ai?
Thê nhi xuân khoác màu tang tóc
Xóm làng nơm nớp cảnh ngày mai.

Nước nghèo thêm trách tội quan tham
Móc túi tiền dân hưởng điếm đàng
Cửa quyền hạch sách người vô tội
Kể sao cho hết nỗi lầm than.

Biết em hay nghĩ điều chua chát
Hay buồn vì những cảnh tai ương
Trong lòng ấp ủ nhiều khát vọng
Càng hiểu tình em lại càng thương.

Trong như giọt nước cuối cành dương
Nắng soi lấp lánh sắc vô thường
Em giấu trong mình bao vẻ đẹp
Xuân có gặp em cũng phải nhường.

Cô gái mắt huyền thương yêu ấy
Tết này chắc lại ngóng tin em
Đã mấy xuân rồi son sắt đợi
Ngày vui xác pháo thắm bên thềm

Mẹ già tựa cửa chiều hiu hắt
Thương nhớ con mình tóc bạc thêm
Cha buồn rót rượu thèm tri kỷ
Một chén đêm xuân chúc trai hiền.

Càng viết càng dầy nỗi nhớ em
Chưa gặp mà sao đã thân quen
Đường đời ai biết nhiều trắc trở
Chị ngã em nâng, lệ mãi hoen.

Em nhé, xuân này chúc em vui
Gặp cánh hoa rơi bớt ngậm ngùi
Chân trời vẫn đợi người lữ thứ
Đắng cay qua hết sẽ ngọt bùi.

Thư viết xuân về sao ứa lệ
Thương em chị gửi trọn vào đây.

8-2-2005

(Đêm Ba mươi Ất Dậu)

Hoàng Yến

Không có nhận xét nào: