***********************
Chỗ tôi
.
Ở chỗ tôi không có rau răm
Không có cải mùng tơi không có
Cà không có rau muống không có
Rau dền không rau ngót cũng không…
.
Giữa chợ đông tôi dừng chân hát:
“Về trời... rau cải... gió đưa...
Rau răm ở lại cũng thừa đắng cay”
Không ai đến cầm tay tôi trách:
Này cô ơi, hát thế sai rồi...
.
31-5-2007
HY
11 nhận xét:
kho than chi qua. The thao nao khong them nho VN. Sao chi khong trong ? Ngay truoc em trong duoc het day, rau ram, rau mui, tia to, thi la, cai xanh, cai cuc, muop, bau. Nhung khong ngon duoc nhu o nha. Nhung ma thu lam. Kiem mot manh dat nao roi bao nguoi nha gui hat giong sang la duoc ma chi.
Hay la sang Paris di, em dai rau muon an no thi thoi :)
Thực ra ý của em khi viết bài Chỗ tôi có nhiều điều mà ở trên em cũng chưa nói hết được. Em cũng chẳng biết nói sao cho đủ.
Xa xôi, vắng đi nhiều điều thân thuộc, con người chợt hóa ra lạc lõng, những ngôn từ nhuần nhụy như ca dao trong trí nhớ dần dần cũng trở nên lộn xộn vấp váp. Ko có môi trường văn hóa gốc nuôi dưỡng bằng sự phong phú và chấn chỉnh bằng những hàng rào, mọi thứ bung ra, thất lạc, sai hỏng...để bị xâm chiếm bằng thứ văn hóa khác.
Còn những suy nghĩ khác nữa nhưng em có lẽ ko diễn đạt được bằng lời cho thấu tình đạt lý. Thế nào nhỉ, nhớ quê hương quá nhưng mà không biết phải làm sao thì than lên giữa chợ một lời, than rồi cũng biết là chẳng ai nghe đâu, chẳng ai hiểu đâu, chẳng ai nói gì đâu thế nên thở dài một cái vậy thôi. Rồi lại cắm đầu cắm cổ chạy theo cái guồng quay của số phận.
Lại buồn rồi, lại nghĩ vẩn vơ, lại viết linh tinh, thói quen xấu biết bao giờ mới bỏ được. :(
À, có một ý này cái câu ca dao ấy em đã chuyển cho ý nó khác hẳn đi.
Câu gốc là: "Gió đưa cây cải về trời/ Rau răm ở lại chịu lời đắng cay", ý của nó là rau cải đổ tội cho rau răm. Em chuyển thành: "Về trời cây cải gió đưa/ Rau răm ở lại cũng thừa đắng cay" ý lại là: cái cay của rau răm dùng để kết hợp bổ xung với rau cải, vắng rau cải rồi thì cái cay của rau răm cũng chẳng để làm gì...
Ôi trời đất, đêm khuya ngồi huyên thuyên một mình, tệ quá thôi.
@ Tuan Anh ! Rau đây là rau tâm trạng, trồng làm sao mà hái làm sao được ? Nhưng lại nhấm nháp được đấy !
@ Hoàng Yến ! Không ai trách vì người ta biết Yến làm thơ. Mà Thi sĩ đã không rung cảm thì thôi, đã rung cảm thì cái gì cũng làm ra được cả.
@Em Tí: Ô, Paris có rau muống à, thích thế. Ở chỗ chị có 6 tháng tuyết ko rơi thôi, mùa hè ngắn ngủi lắm, ko biết trồng có được ko, ở đây chỉ thấy mọi người trồng hoa thôi. Rau mua ở siêu thị là nhập từ nơi khác về.
@Bác Linh Gia: Tại không có ai là người Việt để hiểu em nói gì bác ạ, em viết câu ấy là nhớ cái chợ quê ngày xưa ở Thái nguyên, giữa chợ mà nói một câu sai thì thường có người nhắc cho đúng. Chợ em đi ở đây là siêu thị, mọi người đi mua lặng lẽ, giữ khoảng cách lịch sự với nhau, điều đó đôi khi làm em chạnh lòng nhớ đến cái không khí chợ quê nhộn nhịp râm ran nói cười, người lạ người quen đều có thể va chạm, chen chúc, hỏi han trò chuyện với nhau. Như thể tất cả chia sẻ một sự ràng buộc chung, một không gian sở hữu chung...
Đây là một bài khác em làm hồi Tết âm lịch vừa rồi cũng nhắc đến chợ, nhưng là chợ Tết:
Tết xa quê
Tôi lại nhớ chiều ba mươi đông đúc
Mẹ xách làn vội vã, nón nghiêng che
Cha thêm củi, nồi bánh đầy nghi ngút
Anh loay hoay tìm pháo tép bên hè
Đường xanh, tím, vàng, hồng khoe sắc
Thoáng hương trầm quấn quít phớt đào phai
Măng, miến, dong, giang, mùi già thơm phức
Ngõ quanh co cũng thành chợ nối dài
Lũ trẻ xóm kéo vào hiên nhấm nháy
Chị đây rồi, mai mùng một đi chơi
Em có áo mới, chị ơi, em cũng thế
Chờ đến mai xem sân pháo ai dày…
Tôi nhớ được đến đây thì ướt mắt
Như tuyết trên đầu là mưa bụi cuối năm
Màn đêm phủ, chợ tan, đường khuya khoắt
Kẻ xa quê khẽ nhặt tiếng khóc thầm.
13-2-2007
Hoàng Yến
Khổ thân ! Hàn huyên với Bác Linh Gia , mà Bác LG thì đang bận "viết vào vở" cho ai đó . . .
Chị, em bất lực với ngôn từ nên nói mãi vẫn ko được hết ý chị ạ.
Hôm nay lại viết tiếp. Cái ý cầm tay trách ở câu cuối của bài trên là do em nhớ đến một chuyện hồi xưa ở nhà.
Cu nhà em lúc ấy khoảng hai - ba tuổi, em dắt cháu ra chợ chơi và mua quà cho cháu. Đang đi giữa chợ thì cháu bi bô: "Mẹ ơi, hôm qua ở nhà bà nội nướng con muồm muỗm cho con ăn, hôm kia bà nướng con sâu dâu". Em liền sửng sốt: "Trời đất, sao bà lại cho con ăn con muồm muỗm với sâu dâu?". Có một bà già đi ngay sau hai mẹ con em chắc đã nghe câu chuyện của hai mẹ con bèn bước lên cầm lấy tay em và nói: "Cô ạ, quê mùa chúng tôi chỉ có những quà ấy thôi đấy, nhưng mà nó lành lắm cô ạ, muồm muỗm hay sâu dâu đều lành đều tốt cô ạ".
Em như chợt tỉnh ra chị ạ, em nhớ mãi kỷ niệm ấy đấy chị ơi.
Em thật sự thấy xúc động khi đọc bài này, dù em không gắn bó với ruọng vườn lắm. Câu biến tấu ca dao của chị có cái gì đó rất day dứt, rất phụ nữ nhưng thật sư em ko biết diễn tả cụ thể thế nào.
Chúc chị luôn mạnh khỏe và có nhiểu cảm hứng sáng tạo nhé!
Cảm ơn em Hiếu. :)
Đăng nhận xét