Thứ Hai, 9 tháng 4, 2007

Chị




*

Tôi đối diện chính mình run run chắp từng mảnh vỡ
Hay là em đang chắp chúng lại cho tôi
Nỗi sợ hãi đến từ bên trong
Sự cứu rỗi cũng từ bên trong
Chị ơi hãy thương mình,
hãy tự cứu mình trước khi quá muộn!

*

Hãy thương mình da diết
Những vết thương sẽ lành miệng nguôi ngoai
Dịu đi rồi lòng sẽ thấy yên tâm
Ngoài ra chẳng có gì can hệ.

*

Chị đã có niềm vui mong manh dễ vỡ
Hạnh phúc bấp bênh ngọn sóng thủy triều
Dầu đã cạn canh khuya đèn chợt tắt
Xót ruột tằm chau óng những đường tơ.

*

Thương mình chị ơi, dù thế gian xoay chuyển
Dù ở nơi đâu khắp bốn phương trời
Tình thương ấy đừng bao giờ vơi nhạt
Như nước biển đầy ôm muối hạt trùng khơi...

*

Rồi ánh sáng sẽ xua tan sợ hãi
Khi yêu thương kết thành ngọn hải đăng
Tâm hàn gắn, hồn bình yên trở lại
Thương người hơn vì đã biết thương mình.

*

17-11-2004
Hoàng Yến

6 nhận xét:

Tung H nói...

*
17-11-2004
Hoàng Yến
--------
Xem đến dòng này thì thấy vui vui.
:)

HY nói...

...Lần giở trước đèn...

2 4 6 nói...

Chị đọc bài thơ này khóc, tại đang chuồn chuồn. Không phải viết cho chị mà chị rinh về cất tủ, em khó đòi lại.

HY nói...

Ba năm rồi. Em tưởng có mình em khóc. Chị tự nhiên đi.

HY nói...

Ừ.

Codet nói...

Thôi, em cười nhé. :)