(Entry này viết theo đề nghị của chị Chiều chiều, người đang ra sức kêu gọi thanh nữ thanh nam mau chui vào rọ, hi hi...)
*
Nếu em là một cánh diều
Thì chồng em giữ sớm chiều chắc dây
Diều bay cao tít từng mây
Cũng nhờ các hạ ngồi đây canh diều...
*
Cao tít là cái mơ mộng ảo huyền của em nó vậy chứ không phải em làm cao làm to gì đâu à nha. Cũng chẳng mảnh mai như cánh diều, em đang ngồi thù lù trên 50 kg dán mắt vào màn hình nè. Còn người cầm dây diều thì đang ngồi đọc báo.
Hôm nay trời nắng và em vui. Trời nắng là một phần, phần nữa là em tự nhiên thấy hồn mình tự do vung vẩy như chẳng phải dựa dẫm mà vẫn sống được. Ơ, có một phần nữa vô cùng quan trọng em không nhắc thì thiếu, ấy là thằng cu bảo: “Khi nào mẹ vui thì cả nhà vui, khi nào mẹ buồn cả nhà buồn.”, câu này quả thực làm em chột dạ, vậy là vui không chỉ là quyền lợi mà còn là nghĩa vụ của em rồi. Thận trọng nhoẻn cười, em trả lời cu: “Ai trong nhà mình cũng thía mà”. Và em liêng liếc sang ai đó, nhưng mà ai đó thì không nhận ra cái liếc của em vẫn tiếp tục đọc báo, chăm chú ở phần quảng cáo việc làm.
Ai đó- chồng em, chợt lên tiếng trong khi em bắt đầu phiêu diêu vào đôi hàng lục bát: “Em ơi, ba mươi tháng tư hết hạn khai thuế đấy, em làm xong chưa?”. Thôi xong, lục bát gãy ngang trời, đũa thìa rơi lả tả…
Chồng em quả thực kiên định, và đáng yêu ở sự nhất mực kiên định ấy. Anh luôn ở đó lần này, lần khác dắt em ra khỏi cơn mê. Với anh, em là một đứa em gái mải chơi đôi khi quên cả đường về, và nhiệm vụ anh tự thấy mình cần làm là nối cho em chiếc cầu trở về thực tại. Khi em nằm còng queo trên di văng ru mình bằng lời của Hoàng Tử Bé như thể mình vẫn là cô thiếu nữ chưa chồng thời xa xưa thì anh đột ngột nhắc em giờ đi nấu cơm. Nấu cơm à? Tại sao người ta có thể nấu cơm khi một bông hồng có nguy cơ bị con cừu chén mất? À, hiển nhiên là nếu không ai nấu cơm thì cả nhà sẽ đói, nếu tính về khả năng chịu đựng thì thằng cu sẽ là người kêu đói trước nhất. Lẽ dĩ ngẫu là em sẽ đứng lên dù thằng cu chạy ra vớt vát: “Mẹ cứ đọc đi, con thì chưa đói!” Cảm ơn ai đó- chồng em- người kiên định.
Chồng em- người thực tế, cùng anh vào hiệu sách Chapter, em sẽ miên man lẳng hết cuốn nọ đến cuốn kia vào giỏ đựng nếu anh không lại gần nói nhỏ vào tai em tình trạng tài khoản, cảm ơn anh người luôn thức tỉnh em bằng những con số khô khan lạnh lẽo nhưng mà chí lí biết bao nhiêu. Tuy vậy, anh lại không tiếc tiền mua cho em những son phấn xinh xinh để em đút xó chẳng bao giờ dùng. Anh mua cho em từ đôi tất trở đi, trên người em mang là tất cả những gì anh đã sắm, đôi khi điều đó làm em thấy rõ hơn sự vô dụng của mình và sự vĩ đại của anh.
Chồng em- người mạnh mẽ. Anh hối thúc em học lái xe, để cả hai có thể thay nhau lái khi đi đường trường. Anh luôn nhắc học thêm nhiều điều khác trong cuộc sống ở đây thay vì việc dành thời gian rỗi để đắm mình vào các trang web tiếng Việt. Anh bảo chỉ có những đứa rỗi hơi mới tham gia diễn đàn, quả nhiên em thỉnh thoảng cũng rỗi hơi, nhất là những khi em nhớ nhà đến phát khóc. Anh thường lặng yên cho em khóc, có lúc anh bảo khi người ta khóc cơ thể sẽ tạo ra chất giảm đau. Em bảo em thèm thứ ngôn ngữ ấy, em vào đấy ko phải để tranh luận gì, em vào đấy để nghe những người bạn chuyện trò hỏi han nhau bằng tiếng Việt, điều đó mới thân thương làm sao. Nhưng hôm nọ, anh đã mỉa mai em, khi em hỏi anh quyển sách em mới mượn thư viện đâu rồi em tìm mãi không thấy, anh có thấy ở đâu không, anh bảo: “Vào mà hỏi bọn làng Ven ấy!”. Anh đủ sức mỉa mai em thế sao? Em càng nghĩ càng thấy anh mạnh mẽ còn em thì yếu đuối. Vậy thì sao? Vậy thì chúng ta là một cặp hoàn hảo mất rồi.
Chồng em, người chẳng mến thơ. Khi em bảo với anh là em yêu ông Bùi Giáng, em chỉ cần nói thêm là ông ấy là nhà thơ và ông ấy đã chết, thế là anh yên tâm ngay rằng ông Bùi Giáng không phải là đối thủ của anh. Vâng, chỉ nói thế thôi chứ nếu em thêm rằng ông ấy hơi điên điên thì anh sẽ bảo em cẩn thận kẻo có ngày cũng lang thang nhặt lá, đá ống bơ đấy…;) Anh không thích thế đâu, nhà anh gia giáo, không có mả làm thơ… Hơ hơ hơ…
Chồng em...
.
Chồng em,
Cha kính của con em,
Người nối giùm em khúc mộng, khúc đời…
15-4-2007
HY