Cô đơn của em, hà khắc của em
Chúng mình đã qua bao mùa đông lạnh giá
Trông hoa nở những mùa hè vội vã
Cớ sao tình còn mãi những phân vân
*
Em biết lòng anh ấm áp vô ngần
Trái tim bao dung tâm hồn khoáng đãng
Thương ngọc tiếc hoa, nâng niu dĩ vãng
Sao có nỗi buồn cứ len lỏi bủa vây
*
Những mông lung u uẩn tựa màu mây
Che khuất tình em vầng trăng đầu núi
Đau sóng sánh âm thầm theo dòng suối
Thao thức tháng ngày anh đấy em đây.
*
Để những khi con nước cuộn lên đầy
Em tràn bờ bằng từng cơn thổn thức
Anh lặng lẽ như cây tùng bên vực
Khắc vào chiều một chiếc bóng chênh vênh...
*
Cô đơn của em, hà khắc của em
Nỡ mặc tình em xuôi ngược bấy thác ghềnh...
***
4-11-2006
HY