Cái xe Honda Accord ở cái ảnh cuối của entry trước là cái xe mình đi từ lâu đến giờ. Xe này là xe đầu tiên của bọn mình, mua từ hồi năm 2006 ở Sudbury, hồi đấy mình nhớ mua về rồi tân trang hết khoảng 7 nghìn. Trước đó chồng mình đi làm toàn phải đi bus, khi có xe này không phải đợi bus ngoài tuyết lạnh nữa, đi về vi vu thích lắm. Thỉnh thoảng chở cả nhà đi chơi, có lúc lái xuống Niagara Falls hay sang cả Quebec. Mình thi lấy bằng G1 là đã thay nhau lái với chồng, xấu hổ cái đoạn thi G2 đến ba lần mới đỗ, nhưng sau đó thi G thì một phát đỗ ngay, chẳng hiểu tại sao. Chồng mình tính cẩn thận, ngồi bên cạnh mình là cứ hay nhắc vợ cái nọ cái kia làm mình nhiều khi cũng sốt ruột: "Anh làm ơn trật tự đi được không". Bây giờ thì mình thành tay lái lụa lắm rồi, có khi còn lụa hơn cả chồng. :)
Về sau chồng mình mua xe khác nên giao toàn quyền Honda Accord cho mình, mình đi mãi, đi mãi rồi nó cũng cũ đi như bây giờ. Mình được cái đức hiền lành, đi xe là chỉ có đi xe, cùng lắm hết xăng thì đổ thôi chứ nó hỏng gì là mình chịu, phải gọi chồng. Chồng mình thì ngược lại rất hay kiểm tra các loại máy móc trong nhà xem có cái gì hỏng để lôi ra sửa. Thế là cái ngày hôm nọ, mình đi xe tự nhiên thấy tiếng nổ nó khang khác, vừa to phe lại vừa khệnh khạng hơn mọi khi, nhưng mình cũng chẳng biết làm gì hơn là kệ nó cứ đi tiếp đã. Về nhà chưa kịp báo cáo với chồng thì chồng đã nói ngay: "Xe em thủng ống xả rồi đấy, mai để ở nhà đi tạm xe anh để anh mang đi thay". Sáng hôm sau mình vội đi làm quên béng cứ thế nhảy lên xe mình đi, cái xe kêu to vang đường làm mình chợt nhớ ra việc chồng nhắc nhưng thôi cứ phải đi đã. Chồng mình có tính đã định làm việc gì là nhất định làm việc ấy, tính kỷ luật đúng là như người Nhật, 10 giờ tối cắt internet là đúng 10 giờ tối chằn chặn, cho nên ngay sáng hôm ấy chàng lái xe đến tận chỗ mình làm, ra bãi đỗ tìm xe mình để đổi xe mang đi sửa.
Tối về chồng bảo nếu để họ thay thì hết chín trăm quá tội tiền xe nên chàng mang đi hàn mất hơn một trăm, của đáng tội cái xe của mình bây giờ mà bán thì chẳng được bao nhiêu, thậm chí vài trăm có khi người ta còn suy nghĩ.:)
Chồng bàn với mình hay là để chồng mua xe khác, mình nói thôi, mình thích cái xe này, mình đi lâu rồi thấy quen thuộc cứ đi thế đi. May là từ hôm hàn vào thì tiếng nó lại êm êm, thế là mình cứ tiếp tục đi. Chồng bảo nó đã cũ thì nó sẽ hỏng cái này rồi sẽ hỏng cái kia. Mình bảo hỏng thì sửa, chồng mình thấy mình cứ thích đi cái xe cũ thì cũng thôi không nói nữa, sáng hôm Mothers day vừa rồi chồng gọi con trai ra sân, hai bố con lau rửa, hút bụi trong ngoài cái xe sạch bóng. Khi mình lên xe để đi, lúc khởi động xe, mình chợt nghĩ, chồng mình chẳng bao giờ tặng mình bài thơ hay bài văn nào, lời lẽ nói với mình thì khô như ngói, cư xử với mình thậm chí có lúc còn hơi gia trưởng nhưng cái tình của chàng thì nhiều lúc mình cảm nhận được rất rõ, chẳng hạn như khi ngồi trên chiếc xe sạch sẽ, máy chạy êm ru này đây, mình cứ việc yên tâm mà lướt thôi.
Chuyện xe cộ nhà mình chỉ có vậy, bây giờ mình tranh thủ lướt oép tí kẻo chàng lại sắp cắt internet đến nơi rồi. :)