Viết cho con
Một buổi sáng con vươn vai và trở thành một cậu con trai tròn mười ba tuổi, có điều gì kỳ lạ trong đấy không con? Con cao gần bằng mẹ, những áo năm ngoái con mặc vừa vặn thì năm nay ngắn và chật, con ăn ngon miệng hơn trong những bữa ăn, con học được thêm nhiều điều...
Mẹ ngồi ghi lại những kỷ niệm thú vị về con trong lòng vui sướng khôn nguôi. Cách đây bốn năm, khi bố mẹ chơi bóng bàn, con chạy loanh quanh nhặt bóng sau đó bố mẹ dạy con bắt đầu từ cách cầm vợt và phát bóng như thế nào, cách tính điểm ra sao... Bây giờ thì con hoàn toàn đánh thắng mẹ nhiều séc liên tiếp, hihi, mẹ càng gỡ càng thua con. Tương tự là môn bơi lội, mẹ cũng dạy con bơi một thời gian, sau đó thì con bơi nhanh quá mẹ không tài nào theo kịp. Cờ vua thì con vẫn trong tình trạng đánh ba ván thắng một ván nhưng với con như thế là quá tiến bộ rồi vì hai năm trước con đánh mười ván thua mẹ cả mười con nhớ không? Thêm nữa là cờ vua thì bố cũng vẫn thua mẹ đều đều, mẹ ngày xưa giải nhất nữ cờ vua trường cấp ba mà, hihi... nhưng mẹ cũng chuẩn bị tinh thần là sẽ bị thua nhiều hơn vì con càng đánh càng hay...
Chuyện học hành của con cũng mỗi ngày mỗi khác, trước đây chủ yếu là con hỏi mẹ thì bây giờ chủ yếu là con hỏi bác Google. Con bảo bây giờ là Google Age, ở lớp con các bạn thường nói với nhau: if you don't know something, google it. Mẹ ngồi nghĩ về chuyện này thấy hiện ra bao nhiêu viễn cảnh, khi mà tất cả mọi người trên thế giới này cùng google một chủ đề nào đó và cùng ra những trang đó để cùng đọc, oh my god, it will change the world!
Mẹ phải cảm ơn con vì nhiều khi đã sửa giúp mẹ cách phát âm một từ nào đó tiếng Anh, hihi, đầu tiên con mới sang thì mẹ cũng dạy con đấy thế mà giờ con nói giỏi hơn mẹ bao nhiêu, không như mẹ, speak English with a Vietnamese accent. Nhân thể mẹ cũng nhắc con là mẹ vẫn kiên trì dạy con tiếng Việt cho dù điều đó khó khăn, ví dụ như bây giờ muốn giải thích cụm từ "khủng hoảng kinh tế" thì mẹ phải chuyển qua English con sẽ hiểu nhanh hơn là mẹ giải thích dài dòng bằng tiếng Việt. Mẹ con mình hợp đồng tác chiến con nhé!
Hôm qua cả nhà mình đã đi ngang đi dọc quanh thành phố trong lúc tuyết rơi nặng hạt để điền đủ cái wishlist của con, con thì nhảy nhót sung sướng từ lúc ra cào tuyết trên cửa kính xe và càng vui sướng hơn cho đến tận lúc về, cho đến tận hôm nay, khi mẹ đang viết những dòng này, bởi vì cái thứ mà con thích nhất và để ở cuối cùng (với ít nhiều lo ngại sẽ không có nó) đã được bố mẹ duyệt, và bây giờ thì nó đang nằm trên tay con, một cái i-pod touch.
Happy birthday to Son!