Thời gian vừa rồi mình phải làm nhiều thứ cùng lúc quá, hôm nay thì đã xong hai việc, hoàn thành cái proposal và một kỳ thi. May là đến thứ năm vừa rồi thì hai supervisor kính mến đã chấp nhận toàn bộ nội dung proposal của mình sau hai lần góp ý, thay đổi. Lần họp đầu tiên gần như bác bỏ toàn bộ những cái mình viết, mình cũng phải tự nhận thấy rằng mình đã quá mơ màng khi viết lần đầu, đưa ra những kế hoạch khó có thể thực hiện được, đòi lấy mẫu khảo sát những 10 hồ, cuối cùng chỉ được chấp nhận có 2 hồ. Tóm lại về cái proposal là ổn rồi, xong được cái đó mình thực sự thấm mệt. Cái kỳ thi kia đáng nhẽ mình có thể làm tốt hơn nhưng cuối cùng thì cũng thiếu sót vài mặt, thật tiếc cho cái tâm lý thi cử của mình, kém ba năm đầy bốn mươi mà vẫn còn hồi hộp. Thôi, dù sao nó cũng qua rồi. Thời gian tới đọc tài liệu bốn vị member hội đồng đưa và tham dự lớp Ecology để chuẩn bị cho kỳ thi comprehensive vào cuối tháng 4 hoặc đầu tháng 5, vẫn chưa định được ngày.
Sơ sơ như vậy về chuyện học hành, đêm nay mình đang ở Torronto, lúc chiều cả nhà lên CN Tower chụp ảnh, quả là lâu rồi mới có chuyến đi chơi thế này...
Vào mạng gặp codet, codet bảo: "Bên này đang mùa xuân mưa bụi giăng khắp đường phố, buổi tối cứ mờ mờ nhân ảnh. Đẹp, và buồn não nề...". Nghe gợi quá, lâu rồi mình chẳng viết câu thơ nào, thực sự là mình cố giữ đầu óc tỉnh táo để làm việc chứ nhiều lúc cũng thèm, giữa bận rộn có những khoảnh khắc xuyên ngang đầu một vần mê hoặc, mình lại gạt đi, phải làm, phải học, phải nuôi dạy con, thơ ơi cho tôi khất nợ kiếp này...
Mình phải dừng vì mình sợ rơi vào trạng thái ấy, trạng thái mình bị thơ cuốn đi, như thể mình là một chiếc lá chứ không phải một con người móc bám vào xã hội với bao nhiêu ràng buộc, nhu cầu, trách nhiệm, nghĩa vụ. Đấy không đơn giản là từ ngữ, đấy là cả một thế giới miên man bất tận, thơ ấy. Mình sợ đến lớp mà đầu óc đầy hồi ức thơ, không thể nhét thêm vào kiến thức mình buộc phải biết phải nhớ, mình sợ ngồi đọc tài liệu mà hàng tiếng vẫn nguyên trang ấy vì đọc chữ nào cũng thấy những vần thơ... Thế nên mình dừng lại.
Xa thơ nhớ quá. Mình vẫn không quen được với thơ không vần. Những khổ thơ vần thong thả đều đặn đã quá quen thuộc với mình, như những bậc thềm rêu dẫn đến ngôi đền cổ kính. Những bậc thềm cũ kỹ và thân thiết, trên đó mình có thể bước những bước điềm đạm, yên tâm, những bậc chằn chặn đã mòn nhẵn bước chân người qua nhưng vẫn cho mình cảm xúc u hoài bí ẩn khi in dấu lên rêu ấy thềm ấy. Có thể có lúc mình cho lối đi này chật hẹp khắc khổ, nhất là những khi ý nghĩ tràn lan hỗn độn, như đốm nắng trên lá gió tầng thấp tầng cao, như sóng dạt bờ trong cơn bão mịt mù bốn phía, nhưng đa phần những giờ khắc bình lặng, tâm hồn mình vẫn nghiêng về lối ấy, nhịp nhàng thong thả bốn mùa...
Đêm lặng lẽ, làm mình lại nhớ đến thơ, mình thức tha hồ đêm nay vì mai khi chồng mình lái xe trở lại trường mình có thể ngủ, mình thương chồng mình quá. Không quen đọc những vần thơ nhưng chính anh là một bài thơ thương mến mà cuộc đời dành cho mình, trên giường bệnh những ngày ốm đau giữa tháng 12 năm 2006, mình đã hiểu ra điều ấy.