Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2014

Lá thư

Có viết thơ đâu,
tôi chỉ đi nhặt những ngôn từ vỡ vụn
như những cánh hoa  trên cỏ xanh,
trong một chiều mùa xuân bình yên đến thế
tôi không thể không nhặt lấy những mảnh ký ức đang rơi vào lãng quên
ở một nơi chẳng ai cần đến chúng
nhặt lấy cho mình
những mảnh hương tuổi mười bảy
cô bé tóc đuôi sam bướng bỉnh ngốc nghếch
con nhỏ ngu lâu chẳng hiểu gì
tên anh là Hoàng
anh là bạn thân nhất của anh trai,
ngày mai anh lên biên giới phía Bắc
anh đến nhà cầm theo một lá thư,
trong thư cài một cây bút Kim Tinh rất mới
hẳn là anh đã chuẩn bị rất lâu
anh viết, ngày mai anh đi lên Vị Xuyên chẳng biết thế nào
tặng em cây bút này,
nhớ về em người em gái nhỏ hậu phương
viết thư cho anh nhé...
anh đã đứng đợi ngoài cửa rất lâu
tôi ở lỳ trong nhà,
không ra
anh để lại bức thư ở song cửa sổ
rồi đi
bức thư có gài cây bút
tôi đưa cho mẹ
bắt mẹ đưa cho anh trai để anh trai trả lại cho anh
anh trai im lặng cất vào trong tủ
khi đó tôi chưa biết gì nhiều về chiến tranh và mất mát
tôi chỉ nghĩ đơn giản, mình còn bận học
không có thời gian viết thư
con nhỏ ngu lâu chẳng hiểu gì
nhiều năm đã trôi qua 
cô bé mười bảy tóc đuôi sam đã thành người đàn bà tóc chấm bạc
chiều nay đi giữa mùa xuân tĩnh lặng của phương xa
khi đất nước quê hương có thể có chiến tranh
lại có những người anh ra đi,
những người bạn anh trai ra đi,
chẳng biết thế nào...
người đàn bà tóc chấm bạc
cô bé mười bảy năm xưa
ước gì mình đã viết cho người lính ấm lòng
trước giờ ra trận:
Chúc anh đi,
chân cứng đá mềm
nhớ về anh,
em gái nhỏ hậu phương

30-5-2014