Thứ Năm, 25 tháng 7, 2013

Từ Thức gặp tiên (III)

(Tiếp phần II)

Giáng Hương khuyên nhủ cạn lời
Từ Thức chàng vẫn vời vời trông xa
Ước ao nhìn thấy quê nhà
Người đây tâm trí những là nơi đâu
Giáng Hương đem chuyện chàng cầu
Kể cho mẹ rõ đuôi đầu nguồn cơn
Phu nhân suy nghĩ thiệt hơn
Thấy lòng chàng rể vẫn còn đa mang
Duyên chưa dứt nợ trần gian
Phu nhân sai lấy xe loan tiễn người
Giáng Hương theo bước ngậm ngùi
Lấy phong thư dặn về rồi hãy xem
Phu thê tình nghĩa êm đềm
Bỗng đâu đôi nẻo đôi niềm rẽ chia
Từ Thức từ biệt nàng về
Rồi lên xe vút sơn khê phong hà
Chốc lát đã thấy quê nhà
Nhìn phong cảnh cũ có đà khác xưa
Chỉ còn khe núi bước vừa
Vẫn y như cũ dù mưa nắng nhiều
Từ Thức hồi hộp thương yêu
Xe vào thôn xóm bóng chiều vắt ngang
Bâng khuâng chân bước vào làng
Thấy bao người lạ, hỏi han mấy hồi
Chẳng ai biết được mấy lời
Bèn tìm các cụ da mồi tóc sương
Đi đến nhà cuối con đường
Một cụ chống gậy nghe xưng nhớ rằng:
"Hồi nhỏ, vào những đêm trăng
Bà tôi thường kể chuyện làng khi xưa
Người làng khi ấy còn thưa
Có một cụ tổ cũng ưa du hành
Tên là Từ Thức, hiền lành
Lạc vào hang đá vô thanh khứ hồi
Cách đây hai trăm năm rồi
Bây giờ lại thấy có người nhắc tên"
Càng nghe càng thấy buồn thêm
Từ Thức rầu rĩ xuống thềm bước ra
Định đi trong lúc bóng tà
Tìm xe, xe đã hóa là chim loan
Bay đi trong khói chiều loang.
Chàng liền mở bức thư nàng ra xem
Giáng Hương thảo vắn một bên
"Ở nơi tiên cảnh kết duyên với chàng
Nay duyên đã hết đá vàng
Không mong hội ngộ sóng hàng cùng nhau"
Từ Thức rười rượi buồn đau
Nhưng mà tất cả qua mau mất rồi
Về sau, một buổi có người
Thấy chàng vào núi cao vời Hoàng Sơn
Lần này xa mãi xóm thôn
Không thấy về nữa, đi luôn đến giờ...

25-7-2013
Hoàng Yến


Chủ Nhật, 14 tháng 7, 2013

Từ Thức gặp tiên (II)

            (Tiếp phần I)

Phu nhân sai tiểu thư ra
Từ Thức trông thấy chợt à nhớ ngay
Người con gái lỡ vịn tay
Mẫu đơn cành gãy không may phải đền
Phu nhân bày tỏ tiếp liền:
"Con tôi là gái thảo hiền Giáng Hương
May nhờ ông đã xót thương
Ra tay cứu giúp nên vương chút tình
Nay gặp lại ân nhân mình
Muốn cho con gái kết tình phu thê
Mẫu đơn duyên thắm vẹn bề
Cũng là đền đáp nhớ về ơn sâu"
Ngay đêm hôm ấy trên lầu
Phu nhân mở tiệc canh thâu tơ hồng

                ***

Từ Thức từ khi làm chồng
Nắng mưa thấm thoắt đã vòng một năm
Giáng Hương đẹp tựa trăng rằm
Nghĩa tình quấn quít như trâm tóc cài
Vậy mà những lúc hôm mai
Từ Thức bỗng thấy khôn ngoai nhớ nhà
Nhớ chiều khói bếp vương xa
Nhớ đêm trăng sáng bước qua vườn chè
Nhớ thôn xóm, nhớ bạn bè
Nhớ sông nước cũ, nhớ về tuổi thơ
Ngày mong đêm lại nằm mơ
Từ Thức thổ lộ tóc tơ với nàng:
"Tôi đi xa xóm xa làng
Đã lâu cũng muốn lên đàng về thăm
Quê nhà khắc khoải nhân tâm
Thỏa lòng tôi lại đồng cam với nàng"
Giáng Hương òa khóc hai hàng:
"Thiếp không phải giữ tình tang hẹp hòi
Mà ngăn thiện ý chàng đòi,
Chỉ vì ngắn ngủi là đời trần gian
Sợ chàng về chốn thôn trang
Không còn như trước, trái ngang tình đời"

                 ***

        (còn tiếp)

Thứ Bảy, 13 tháng 7, 2013

Từ Thức gặp tiên (I)

Thời xưa ở mạn Hóa Châu
Có chàng Từ Thức thông lầu văn chương
Bước chân vào chốn quan trường
Được bổ một chức thường thường bậc trung
Ở miền Kinh Bắc một vùng
Đồng xanh vườn thắm vui cùng nắng mưa
Trong vùng có một ngôi chùa
Cạnh chùa rực rỡ gió đùa mẫu đơn
Mùa xuân hoa nở rập rờn
Khách thập phương đến đông hơn hội hè

                     ***

Mùa xuân năm đó ngựa xe
Nườm nượp đưa đón người về chùa chơi
Mẫu đơn nở đẹp tuyệt vời
Hoa cười quyến rũ lòng người đắm say
Một nàng thiếu nữ tóc mây
Vừa chừng mười bảy má hây môi hồng
Càng nhìn càng thấy mặn nồng
Tuyệt trần nhan sắc có đông bao giờ
Người bên hoa đẹp như mơ
Vô tình nàng chạm gãy xơ một cành
Nhà chùa giữ lại rất nhanh
Người hoa không có của dành chuộc hoa
Từ Thức đi dạo ngang qua
Liền cởi áo gấm mang ra đền bù
Chàng vì chỉ thích ngao du
Xem phong cảnh đẹp chẳng xu theo thời
Quan trên quở trách hết lời
Chàng từ quan sống cuộc đời nhẹ tênh
Tiêu dao sơn thủy hữu tình
Nơi nào cảnh đẹp có hình chàng qua

                  ***

Một buổi sáng chàng trông ra
Cửa Thần Phù thấy mây sa một vầng
Hoa sen ngũ sắc như dâng
Từ Thức lòng dạ bâng khuâng chẳng đành
Chàng vội chèo thuyền thật nhanh
Về phía ấy gặp núi xanh hang trời
Chàng men hang tối bời bời
Bám theo vách đá lần hồi chàng đi
Rất lâu vẫn tối rậm rì
Đi thêm một lúc nữa thì sáng choang
Chàng lần ra khỏi cái hang
Đến chân núi khác trèo sang bên sườn
Nhìn ra thấy một con đường
Rộng thênh thang đến một vùng phong quang
Xa xa cung điện trang hoàng
Lung linh giát ngọc thếp vàng đẹp sao
Từ Thức theo đường bước vào
Có hai thiếu nữ ra rồi bảo nhau:
"Chú rể nhà ta thật mau!"
Và họ lễ phép cúi đầu gửi thưa:
"Phu nhân chúng tôi đang chờ
Mời chàng cất bước hải hồ vào chơi"
Từ Thức đi theo hai người
Ngang qua gác tía bên hồi lầu son
Gấm thêu rực rỡ núi non
Những điều đọc sách chàng còn ngất ngây
Đều hiện ra hết ở đây
Lấp lánh trên cửa rồng vây chữ vàng
"Điện Quỳnh Hư", "Gác Giao Quang"
Nguy nga lộng lẫy giàu sang vô ngần
Rồi chàng vào gặp phu nhân
Mặc áo lụa trắng, sập ngồi đàn hương
Phu nhân hỏi chàng khiêm nhường:
"Ông xem phong cảnh lạ thường khắp nơi
Bây giờ nhân ghé đây chơi
Hỏi ông có biết là nơi chốn nào?"
"Vùng này tôi đã ra vào
Mà không biết có động đào cảnh tiên"
Phu nhân cười nụ rất hiền:
"Ông đâu biết được thiên nhiên chốn này
Hang cùng thứ sáu là đây
Trong ba sáu động chung bầy Phi Lai
Địa tiên Nam Tạc núi dầy
Ngụy phụ nhân, chính tên này của tôi
Thấy ông cao nghĩa trọng người
Nên tôi mới cố công mời  ông qua"

                ***

(Còn tiếp)


Thứ Ba, 9 tháng 7, 2013

Vote cho thi ca

    Định ngưng viết blog một thời gian vì những bận rộn của đời thường nhưng chuyện đang xảy ra với nhà thơ Nhã Thuyên đã khiến tôi không thể im lặng mà yên ổn sống.

   Ta làm gì khi thấy một nhà thơ bị đưa lên thớt như một con cá? Tại sao một người cất tiếng cho thi ca lại phải chịu đựng nỗi trầy da tróc vẩy như vậy? Văn chương học thuật nước nhà đã không ngăn nổi lưỡi dao ám mùi tử khí đó hay sao? Lưỡi dao đã từng khua lên trong quá khứ rồi chuốc lấy sự ô nhục muôn đời không rửa sạch, bây giờ là bao giờ mà vẫn còn ngạo nghễ khua lên?

   Về thơ Bùi Chát và nhóm Mở Miệng có lần tôi đã viết ý kiến của mình bằng một entry, ở đây. Thiết nghĩ cũng không cần phải nói dài thêm, chỉ chốt lại một câu là hãy để cho thi ca được tự do, như cá bơi dưới nước, như chim bay trên trời, vàng son ngọc ngà hay cát bụi bùn lầy đều chất đầy thi vị, mắc mớ gì mà cấm đoán. Thơ ca được xây lên từ những ngôn từ đẹp đẽ như đá ngọc cát vàng thành lâu đài rực rỡ thì nó cũng có thể được làm nên từ gạch vụn ngói nát của thực tế cuộc đời bởi từ nguyên sơ xa thẳm thơ ca vẫn là cuộc chơi miên man bất tận không biên giới.  

   Làm thơ, chạy theo từ ngữ, câu vần, thi tứ là thi sĩ đã đủ gặp quá nhiều rắc rối giữa cuộc đời rồi, bạn không muốn du hành cùng họ qua những cuộc phiêu du cùng chữ nghĩa cũng không sao, nhưng đừng tìm cách ngăn cản họ bằng những định kiến sáo mòn. Sẽ có những người khác tìm thấy thi vị trong thành quả của họ, và cuộc sống là như vậy, muôn vàn đường lối.

Trong ngày xáo chộn vo viên 
Thơ Bùi Chát có Nhã Thuyên vỗ về
 Một vần Mở Miệng anh thề
Viết cho đến tận cái lề bỏ đi

    Mặc cho những gì người ta sẽ chụp lên đầu Nhã Thuyên, chị là một thi sĩ thực thụ, người đã đứng về phía thi ca trong cuộc đối thoại không cân sức với những kẻ dùng mũi dao chính trị hòng đánh bại chị theo cách hèn hạ nhất. Chính họ chứ không phải ai khác đã chém vào thi ca nước nhà.  

Thứ Hai, 8 tháng 7, 2013

mơ về sự thực

tôi nói với Gọng kìm: Dừng lại!
Gọng kìm quay gót bỏ đi
nhưng đấy chỉ là giấc mơ
thực ra tôi đã im lặng
trong lúc Gọng kìm lừ lừ tiến
và Máu thịt giãy giụa