Thứ Tư, 14 tháng 11, 2012

Mẹ



Mẹ tôi mất lúc 5h20 chiều ngày 26 tháng mười năm 2012.

Chăm sóc mẹ những ngày ốm nặng và chứng kiến cái chết của bà, tôi như thấy tất cả những gì hiện hữu thân thiết, thực sự có thực của cuộc đời này có thể tan biến vào hư vô một cách nhanh chóng như thế nào.

Cái chết là vực sâu thăm thẳm không cùng tận và trong những ngày bối rối tôi đã không biết cách đặt cái vực này trong suy nghĩ của mình theo cách nào để những điều đối trọng của sự sống ở bên kia kéo tôi ra khỏi suy nghĩ về cái chết của mẹ tôi.

Chia tay anh trai ở sân bay Nội Bài, tôi đã nói với anh trai mình rằng tôi cần có thời gian để cân bằng trở lại sau sự ra đi của mẹ. Dù cả hai anh em đã thành ra trung tuổi, tôi bốn ba, anh tôi bốn bảy, chúng tôi đều hiểu thấm thía rằng mẹ chúng tôi đã che chở cho chúng tôi nhiều đến thế nào. Bắt tay tôi trước khi ra về, anh nhìn tôi cười mà như sắp khóc.

Sang bên này, tôi hay nhớ những buổi tối anh tôi ngồi trước bàn thờ mẹ, im lặng mà như đang chuyện trò với mẹ sau một ngày vất vả ngược xuôi với công việc. Và những lời trong các câu chuyện với mẹ như vang lên bên tai tôi.

Thay vì nghĩ về cái chết của mẹ, tôi chuyển sang suy nghĩ về cuộc đời của mẹ tôi, những câu nói và việc làm của mẹ khi còn sống. Và tôi bỗng như thấy mẹ vẫn có mặt đâu đó trong tâm tưởng của tôi, trong cả cuộc đời tôi. Điều này giúp tôi cân bằng trở lại.