Thứ Tư, 25 tháng 1, 2012

Chuyện blog

Bạn LVu khuyên bác NBC đóng blog, mình thì thấy chẳng có gì phải đóng nếu bác NBC vẫn có thể thu xếp được thời gian để lâu lâu viết cái gì đấy. Mình ủng hộ việc tất cả mọi người được "nói những gì mình nghĩ" bất kể người đó là ai. Đọc những gì người ta trực tiếp viết ra và đọc bài người khác diễn giải về họ là hai việc khác nhau, việc thứ nhất nói chung thường giúp mọi người hiểu đúng về người viết hơn, trường hợp không thể thực hiện được việc đầu mới đành phải thay bằng việc thứ hai.

Về chuyện bác NBC và công chúng, từ lâu tôi đã có một ý nghĩ hài hước là vì công trình của bác NBC công chúng gần như chẳng ai hiểu được nên mọi người chỉ còn biết chăm chú vào những lời của bác nói ngoài chuyện công trình Toán học ấy ra. Không hiểu được cái nọ thì cố săm soi phân tích cái kia để có được một hình ảnh toàn diện, đấy là nhu cầu của công chúng mặc dù thông thường mọi người vẫn biết rằng một người rất giỏi về lĩnh vực này ko thể hoàn hảo ở những cái khác. Ngày xưa mình đọc nhiều câu chuyện về thiên tài lơ đễnh, hay quên, nói năng buồn cười... tất cả những chuyện ấy là giản dị bình thường, chỉ khi người ta cố nghĩ con người là ông thánh thì sự thể mới lố bịch như là chuyện ở Bắc Triều tiên. Vậy nên những trao đổi qua lại giữa NBC và công chúng ở blog mình nghĩ là cần thiết để cho cả công chúng lẫn bản thân bác NBC hiểu và được hiểu, thông cảm và chia sẻ.

Công chúng cũng thường có nhu cầu tham lam đòi hỏi người của họ phải có cả cái nọ lẫn cái kia, tựa như cô Kiều trong bài thơ vui của mình từng yêu cả hai anh nên muốn anh này có chút của anh kia, trong khi cô Vân ăn cây nào rào cây ấy, chí thú một chàng, chưa trải giang hồ thì lại khác, nghĩa là ko có cái tâm lý đa mang như công chúng giống cô Kiều.

Nhân thể mình cũng trút luôn là có bạn mà nhiều người biết là bạn nào đấy nhiều lần nói mình chả ra sao ở nhiều nơi, mình chán chẳng buồn nói vì mình biết tâm lý của bạn thất thường. Do mình cũng có những sự nhạy cảm riêng nên mình cũng muốn tránh bạn đi vì không muốn rắc rối cả hai, bạn add FB mình đã ko accept. Vì bạn vào blog nói linh tinh nên mình nhắc bạn là comment thảo luận cái gì thì nói rõ ràng, đừng có vào chụp mũ như thế, mình ko reply đâu.

Thế thôi, chúc mọi người vui vẻ!

Thứ Ba, 24 tháng 1, 2012

"Trí thức" là ai? (thơ vui)

Xem cuộc tỉ thí đầu xuân
Đối qua đáp lại hai quân lắm bài
Cô Kiều chép miệng thở dài
Chả biết "trí thức" là ai bây giờ?
Là anh Từ Hải phất cờ
Không sợ bạo ngược, chẳng thờ hãm vương
Hay chàng Kim giỏi văn chương
Thi đậu vinh hiển gốc hương dự phần
Ra vào Kiều cứ phân vân
Thúy Vân biết chuyện nhắc cân mấy lời:
"Rằng trên cao có ông trời
Thứ đến là ở trên đời có vua
Chàng Kim tài học có thừa
Làm quan bổng lộc cũng vừa sum suê
Chúng ta cuộc sống đề huề
Nhớ chi Từ Hải đã về chốn xa
Nếu mà còn sống may ra
Tránh sao khỏi nỗi tù ra tội vào
"Trí thức" chăm chỉ luyện đào
Chàng Kim là nhất ai nào sánh ngang!"
Kiều nghe nước mắt đôi hàng
Nhớ Từ rồi lại thương chàng Trọng Kim...

24-1-2012

Thứ Hai, 23 tháng 1, 2012

Đón Tết ở Ottawa (ảnh)

Hình ảnh cập nhật cho entry trước:

Gói bánh chưng, được 12 cái tất cả, mỗi nhà 6 cái




















Một phía của bàn cỗ tất niên, gồm xôi trắng gà luộc, bóng xào, nem rán, canh măng




















Dưa món đủ vị chua cay mặn ngọt ăn cùng bánh chưng và giò lụa hôm mùng một




















Hoa tươi chụp ngày mùng một




















Lên mạng ngóng về Tết ở nhà, mượn một tấm ảnh hoa đào trên mạng về treo cho có không khí tưng bừng của mùa xuân quê hương




















Chúc các anh chị và các bạn ghé thăm blog một Năm Mới an lành!

Thứ Bảy, 21 tháng 1, 2012

Đón Tết ở Ottawa

Hôm nay tôi sẽ có một ngày bận rộn và vui, gia đình tôi cùng gia đình em Ngà, một người bạn Việt nam khác ở Ottawa sẽ tụ họp làm bữa cơm tất niên.

Bây giờ là 7h, khoảng 10h, hai mẹ con tôi sẽ đi chợ cùng hai mẹ con bạn, chúng tôi dự định nếu tìm mua được lá thì sẽ gói bánh chưng cho bọn trẻ được cảm nhận không khí chuẩn bị một nồi bánh.

Các món định nấu là xôi, gà (giống gà ta) luộc, nem rán, chân giò ninh măng, bóng xào nấm và xúp lơ và vài món nữa nếu chúng tôi còn sức :)

Một số thứ khác như giò lụa thì sẽ mua ở hàng Phước Lợi phố Sommerset. Chúng tôi sẽ đi chợ Sommerset trước sau đó đến Green Fresh để kiếm các đồ mình cần. Ngoài thức ăn tôi sẽ nhớ mua cả hoa.

Các lễ hội Tết của của người Việt ở Ottawa đã diễn ra tuần trước, ngày thứ bảy là tiệc mừng Xuân của Đại sứ quán Việt nam ở Ottawa, tổ chức ở National Arts Centre. Chủ nhật là lễ hội Tết của cộng đồng người Việt ở Ottawa tổ chức ở St Elias Banquet Centre có bán vé vào cửa 10 đô Canada một vé.

Tiệc đứng chiêu đãi mừng Xuân của Đại sứ quán khá tươm tất, có nhiều món cổ truyền như bánh chưng, bánh khúc, bánh cuốn, xôi lạc, nem rán, giò chả, có cả lợn quay và sushi. Có một số bài phát biểu và sau đó là ca nhạc, "con biết xuân này mẹ chờ tin con..." trong lúc mọi người ăn và trò chuyện.

Có một kỷ niệm rất đáng nhớ của tôi trong bữa tiệc này, một cảm giác quen thuộc kỳ lạ khi tôi nhìn thấy gương mặt một phụ nữ trong đám đông, đó chính là Mai, người bạn cùng lớp Đại học của tôi kể từ khi ra trường chưa hề gặp mặt. Tôi thốt lên tên bạn trong cảm giác vui và sửng sốt ngạc nhiên, bạn cũng sững sờ nhìn tôi, trái đất quả thật vừa tròn vừa nhỏ bé! Chúng tôi trò chuyện và hẹn dịp gặp nhau, vui.

Bây giờ tôi sẽ đi dọn dẹp nhà cửa một lúc rồi chuẩn bị đi chợ. Kỷ niệm về Tết thủa nhỏ trở lại trong tâm trí tôi bằng lời mẹ tôi, ba tôi và những cô bác gần kề thường nói, Tết là thời điểm mà người ta dành cho sự sum họp, khép lại năm cũ, chờ đón những điều mới mẻ tốt đẹp. Tôi sẽ nói với con trai tôi điều đó.

Thứ Sáu, 20 tháng 1, 2012

Làm thơ và làm nghiên cứu

(Nhân dịp Tết đến Xuân về tôi viết bài này tặng bác LH, cũng là muốn trả ơn cô giáo dạy tiếng Pháp :)

I.

Làm thơ và làm nghiên cứu có rất nhiều điều khác biệt, ngay cả việc viết về hai thứ này cũng khác nhau. Với công việc nghiên cứu bạn càng phân tích mổ xẻ từng bước các quá trình tiến hành, các phương pháp sử dụng, so sánh, đối chiếu với các nghiên cứu khác thì mọi thứ càng rõ ràng. Thơ thì khác, ngay cả khi phân tích thơ của mình tôi cũng thường gặp phải cảm giác những lời mà mình đưa ra là khiên cưỡng, không thật. Dường như tôi đã không thể nắm bắt được bài thơ ngay khi đặt dấu chấm hết nó. Nó đã chạy đi hay là cảm xúc khi viết một khi đã đậu vào câu chữ trong thơ thì cũng là lúc đã bay ra khỏi tâm trí. Nhớ về điều không còn ở đó nữa chỉ cho những phác họa mờ mịt phiến diện và cái dở cuối cùng của việc hồi tưởng là níu vào câu chữ.

Ví dụ gần đây nhất là bài Khi ấy trong entry trước, khi ấy tôi ngồi trong thư viện để sửa luận án, một chút nao nao ngang qua tâm trí khiến tôi vừa muốn giữ mình lại vừa muốn trôi theo cảm xúc. Vì biết cảm xúc của mình có thể lên cao hoặc xuống thấp, có khi quẩn xoáy trong lòng thành một nỗi cay đắng đến rơi nước mắt nên tôi muốn thoát ra khỏi tâm trạng khó gọi tên đó. Tôi nhớ đến một việc giúp tôi kiềm chế cảm xúc rất tốt ấy là ngồi đan, từng mũi len đều đặn đưa đi trên que tạo thành dòng ngang lặp đi lặp lại luôn giúp tâm trí tôi lắng lại. Những dải len màu khác nhau đan xen trên chiếc áo đang mặc như gợi ý với tôi rằng có thể viết ra thành dòng cảm xúc nao nao trong tâm trạng để nó trôi đi yên bình. Một đám mây câu chữ phảng phất trôi qua đầu đã giúp tôi trong lúc tôi thong thả giữ thanh bằng cho vần đi ngang đều đặn như những hàng len trôi qua kim đan, vui buồn cũng nối nhau đi ngang nhẹ nhàng. Suýt nữa thì một chút chua chát đọng câu cuối nhưng tôi đã đỡ cho nó bay ngang. Mọi chuyện đã diễn ra êm đẹp, tôi viết xong bài đó cảm thấy thoải mái hơn và tiếp tục công việc của mình.

Khi tôi đọc những comment của bạn bè về bài thơ, tôi đọc và cũng vào comment, nhưng sau đó đọc lại comment của mình tôi lại thấy có gì đó khiên cưỡng, áp đặt. Bây giờ sau khi đã kể lại mọi chuyện một cách dài dòng về bài thơ ấy, tôi vẫn cảm thấy có điều gì thiếu mất như sắc mầu hình dạng của áng mây phảng phất trôi ngang khi đó mà tôi không chụp ảnh hay tả lại trọn vẹn cho bạn bè mình xem hoặc đọc được. Như vậy đấy, viết về thơ thật khó, ngay cả khi bạn viết về thơ của mình...

(còn tiếp)

Thứ Tư, 18 tháng 1, 2012

Khi ấy

Khi ấy tôi ngồi và tôi nối
Những sợi len cũ khác màu nhau
Nâu nhạt, vàng mơ hòa điệp khúc
Ngân nga vạt trước rồi vạt sau

Khi ấy tôi ngồi tôi cũng nối
Câu nói bây giờ câu nói xưa
Thành câu chuyện vãn dài không dứt
Chứa cả buồn vui cả nắng mưa

Khi ấy tôi ngồi và tôi nối
Mùa đông rét mướt với xuân sang
Cây cối trơ cành phơi nắng sớm
Chồi lại sinh sôi, nụ hân hoan

Khi ấy tôi ngồi tôi lại nối
Phút giây đông đúc giữa thân thương
Bao nhiêu vui sướng mang đặt cạnh
Những khi vắng lặng ở một phương

Khi ấy tôi ngồi tôi nối cả
Chốn cũ xa xưa với chốn đây
Tóc xanh năm ấy thành tóc bạc
Một kiếp nhân gian hơi ấm bay

18-1-2012