Thứ Ba, 27 tháng 7, 2010

Em Phương

Chị vẫn nhớ lần đầu tiên chị gặp em, khi ấy chị chuyển công tác từ một phòng thí nghiệm ở Thái nguyên về Trung tâm mình ở Hà nội. Em ngồi trong phòng lab tầng ba, hôm ấy chỉ có mình em ở đó, xung quanh em là những dãy bàn lát gạch men trắng xếp dụng cụ thủy tinh. Chị như đến một nơi quen thuộc, giá treo áo blu trắng, bình cốc và những lọ dung dịch quen mắt khiến cho tâm trạng của chị khá phấn chấn.

Chị hỏi han em vài câu và cũng để ý xem đồng nghiệp mới của mình như thế nào, trông em hiền lành chất phác và hơi ưu tư. Em có hỏi chị từ đâu chuyển về, chị nói từ Thái nguyên, em hỏi lại chị ở Thái nguyên à? Chị trả lời đúng chị sinh ra ở Thái nguyên, về HN học sau đó lại về TN làm việc một thời gian, lập gia đình trên đó và do chồng chị chuyển về một công ty của Nhật ở Hà nội nên chị mới xin chuyển về đây.

Khi chị nói đến hai tiếng "Thái nguyên" không hiểu sao chị thấy em như giật mình sửng sốt và sau đó thì mắt em chợt sẫm buồn. Chị nhận ra như vậy và không biết làm sao chị bèn hỏi: em có quen ai ở Thái nguyên à? Em nói qua quýt là bạn của em có chơi với người Thái nguyên. Vậy thôi, mình nói qua chuyện khác. Rồi em chợt hỏi : chồng chị làm ở đâu? Chị nói anh H. nhà chị làm ở VFT, em sững người một lần nữa và cũng lại hỏi lại chị: VFT à? Chị trả lời: ừ VFT, có gì không em? Em nói không có gì. Nhưng chị biết đằng sau hai lần sững sờ của em là cả một câu chuyện dài, có lẽ là một câu chuyện buồn, chị yên lặng, và em cũng yên lặng.

Có một thời gian ngắn sau đó em còn e ngại cả nói chuyện với chị, nhưng rồi cũng qua đi. Bọn mình làm việc và dần dần chia sẻ cùng nhau biết bao nhiêu điều. Rồi một ngày chị cũng hiểu tại sao em lại buồn hôm đầu tiên chúng mình gặp. Một người con gái ở Thái nguyên đã khiến bạn trai em thay lòng đổi dạ, tình cờ bạn trai đó lại làm ở VFT cùng chồng chị... Đấy là chuyện của cách đây hơn mười năm, bây giờ thì em đã có một gia đình đầm ấm với hai chú nhóc vô cùng dễ thương rồi.

Hôm trước nhận được thư em, chị tự nhủ sẽ viết một entry dành riêng cho em, sẽ là những kỷ niệm lan man của những tháng ngày chúng mình cùng làm với nhau, những nỗi lo lắng về công việc, những buổi chuyện trò tâm sự... nhớ cả những lần cùng em đến nhà cô Oanh cùng phòng chơi.

Hồi ấy có lúc cơ quan mình rỗi việc, vì chơi thân với em mà em đã rủ chị đi dạy luyện thi đại học, cô Oanh vợ thầy Nhân trường Tổng hợp giới thiệu cho chị một học sinh vừa trượt đại học vì điểm môn hóa quá thấp. Hồi đấy cô Oanh quý em quá nên quý lây sang chị vì chị hay đi với em mà. Cuối cùng thì thu nhập dạy thêm cũng giúp bọn mình có thêm đồng ra đồng vào, em có thêm tiền để lo cho các em em nữa. Cái thằng cu mà cô Oanh nói chị dạy may quá sau một năm nó đỗ Đại học với điểm Hóa cao. Đỗ rồi hai chị em nó đưa nhau đến nhà chị cảm ơn mua cả vải may áo quần tặng, ngại quá, nhưng chị nó có nói một câu này mà chị thấy thú vị, cô ấy nói là: "nhờ chị dạy mà em trai em từ chỗ sợ môn Hóa đã cảm thấy thích thú học môn này, đấy là cái quan trọng nhất". Chị đến khoe với em cả hai chị em mình đều thích. Lúc dạy cu đấy học thì chị cũng hay kể những chuyện vui vui trong nghề Hóa phân tích của bọn mình, mô tả những màu sắc, mùi, hiện tượng... như những chuyện buồn cười giản dị cho nó nghe. Nghề bọn mình kể ra cũng có khối chuyện vui em nhỉ, nhưng mà cũng nhiều độc hại, vất vả, chẳng nhàn nhã như nhiều người vẫn tưởng.

Những chuyện dạy thêm sau đó đã khiến hai chị em mình nghĩ đến việc ôn lại và học tiếp cao hơn về môn Hóa phải không em, hay là cái gì khác nữa nhỉ? Hay do những đòi hỏi trong công việc ở Trung tâm? Hay cuộc sống buồn chán quá và chúng mình muốn thay đổi? Chỉ biết sau đó chúng mình lại cùng nhau học ôn, chuyên môn và tiếng Anh... Anh Hải nhà chị hồi ấy rất hay ghen nhưng cứ nói là đi học với em Phương là yên tâm vô cùng vì em Phương chăm chỉ, chị Yến mải chơi, chị Yến đi với em Phương là sẽ chăm chỉ theo em Phương mà. Anh Hải quý em Phương phần nữa là vì có người cùng cơ quan toàn kể tốt về em Phương hihi. Bây giờ cứ nghe chị nói nhận được thư Phương là lại hỏi: em Phương thế nào rồi?

Chị nhớ sự cần cù chăm chỉ của em quá đỗi, khi ở bên em, khi làm việc cùng em chị luôn cảm thấy yên tâm, bởi vì em như thể một người luôn làm đúng làm tốt hết sức của mình công việc chung. Và vì vậy nếu có bàn bạc gì thì chúng mình chỉ có làm cho công việc đó tốt hơn thôi. Chị nhớ nhiều lần chúng mình đều thốt ra cùng những băn khoăn trong cùng một vấn đề nào đấy trong công việc, điều đó làm chị cảm thấy thú vị quá em ạ. Em là một người đồng nghiệp thật tuyệt vời.

Bây giờ chúng mình ở quá xa nhau. Chị đọc thư em và cũng hơi buồn vì những cố gắng của em trong công việc đã không được đền đáp thỏa đáng, nhưng chị cũng không biết phải làm sao...
Em Phương, em gái đồng nghiệp kém chị sáu tuổi mà chị luôn yêu quý, chị mong em tiếp tục vững vàng cam đảm, chị luôn cảm thấy mọi điều vẫn còn đang ở trước mắt em, chị luôn tin tưởng vào em.

Chị Yến

Chủ Nhật, 11 tháng 7, 2010

Bạch tuộc Paul




Xác suất để con bạch tuộc
Đoán đúng một trận là 1/2
Hai trận là 1/4
Ba trận là 1/8
Bốn trận: 1/16
Năm trận 1/32
Sáu trận 1/64
Bảy trận 1/128
Tám trận bạn tự tính đi
Bây giờ tin điều diệu kỳ?
Hay tin bài toán xác suất?
Rằng nếu có đàn bạch tuộc
Đếm được trăm hai tám con
Cùng đoán bảy trận bóng tròn
Thì có một anh đoán đúng
Nhưng mà bạn sẽ lúng túng
Sợ mất đi điều diệu kỳ
Thế giới xuất hiện tiên tri
Ấy là thánh Paul bạch tuộc
Vậy là ảnh hưởng nó tuốt
Kể cả những đội bóng tài
Bây giờ Paul đã rất oai
Bởi vì nó có uy thật
Bài toán thắng thua được mất
Cộng thêm tham số tinh thần
Trận tới bạn có phân vân
Paul đúng hay là không đúng?

11-7-2010
(Ba giờ trước trận chung kết)

Ảnh: Reuters

Thứ Hai, 5 tháng 7, 2010

Có những con đường rất nhỏ
Em đi lòng trải thênh thang
Có khoảng thời gian rất mảnh
Đời nghiêng vai rớt vội vàng

Tình yêu như cơn gió núi
Thổi qua bao vực bao đèo
Chiều nay cập vườn yên tĩnh
Hiền hòa trong lá đua reo

Gió ru bàn tay dầu dãi
Ru mái tóc đen thôi mầu
Có giọt ru nào lặng lẽ
Mặn mòi gánh cả xanh sâu.

5-7-2010