Thứ Tư, 27 tháng 6, 2007

Màu yêu thương và Nuôi vi khuẩn

04

Các bạn đừng ngạc nhiên với cái đầu đề vì blog này là một sự cố tình kết dính các mối huyên thuyên của tớ. ;)

Do gõ online ở lab, thỉnh thoảng tớ lại phải chạy ra trông máy nên có thể phải ngừng giữa chừng. Thú thật tớ hay tạo blog trong hoàn cảnh này nên không viết được cái gì dài dòng đầy đủ cả, chỉ thích hợp với việc post dăm câu thơ thẩn thôi.

"Núi non trùng điệp một màu yêu thương" là câu cuối của blog trước, vì nó mà có bạn hỏi tớ: "Màu yêu thương là màu gì thế?" hihi, trả lời câu hỏi này khéo phải vài trang phê đúp. ;)

Tự nhiên nhớ đến Màu thời gian của Đoàn Phú Tứ:

Màu thời gian không xanh

Màu thời gian tím ngắt

Hương thời gian không nồng

Hương thời gian thanh thanh...

Màu thời gian trong con mắt một cung phi không xanh thênh thang mà hun hút tím như những hành lang cung cấm dài vô tận. Hương thời gian đâu còn là hương thủa ban đầu nữa mà nồng nàn, hương thời gian là hương mỗi ngày mỗi phôi pha...

Đấy, thời gian còn có hương có màu nữa là tình cảm. Núi non trùng điệp..., tớ rất thích màu xanh của cây lá và màu vàng nâu của đất, chúng hòa vào nhau thật là đẹp.

Tớ thích những gam màu nhạt ở tự nhiên làm nên màu nền cho đất đai, tớ cũng thích màu trời, màu biển. Ngày xưa bạn tớ có người thích màu đỏ bảo tớ là sao toàn thích những màu nhạt nhòa. Bởi vì mắt tớ thấy dễ chịu với đất trời núi non sông biển, hoa tớ cũng thích những hoa dại màu nhàn nhạt, tớ chả thích chụp ảnh hoa gì đỏ choét hoặc quá sặc sỡ. Thử tưởng tượng xem, vài đốm hoa đỏ trên cái nền tớ thích hẳn là còn có thể đẹp chứ cái nền yêu thương sông biển núi đồi của tớ mà chuyển rùng rùng sang màu đỏ thì thật kinh hãi, tớ sợ.

Tớ luôn luôn thấy cái nền của tớ đẹp và liền mạch một mối, tất cả làm nên một tổng thể hài hòa và bền bỉ vững vàng, đi giữa màu xanh cây lá làm lòng tớ bình tâm thư thái, nhìn những thớ đất phơi màu tớ cảm thấy dễ chịu, tớ chọn cho màu áo của tớ giống thế. Ôi màu đất đai cây cỏ yêu dấu, thật tuyệt vời biết bao khi tớ được nhìn thấy màu yêu thương mỗi ngày trong thời gian hè này.

Cái câu bắt đầu bằng "Ôi" vừa rồi hẳn nhiều bạn sẽ thấy vừa buồn cười vừa sến nhưng đấy là một thực tế vì nơi tớ đang ở một năm sáu tháng tuyết rơi. Một sớm mai tỉnh dậy nhìn ra cửa chỉ toàn một màu trắng, tớ gọi là màu lạnh lẽo, nhưng nói nữa thì sẽ kéo ra rất dài bởi vì sẽ có màu thương tổn, màu chết chóc, là màu của những cánh rừng cháy trụi từng phần hay toàn bộ mà tớ đã đi qua... Thôi những điều này sẽ nói vào blog khác vậy.

Tóm lại thì màu yêu thương của tớ gắn với sự sống, nói đến sự sống phải quặt ngay sang chuyện nuôi vi khuẩn kẻo lại lan man sang nhiều cái khác. Cái ảnh trên là ảnh tớ chụp hồi học Master, vẫn nhớ cái phòng thí nghiệm khoa Sinh trên tầng bảy có chị Irene kỹ thuật viên nhiệt tình chỉ bảo.

Sau khi hướng dẫn cho mình thì chị Irene có kỳ vacation nên chị giao chìa khóa cho mình để một mình mình làm trong căn phòng ấy. Chị để lại cho mình một cái đài nhỏ bảo mở nhạc nghe cho vui nhưng mình cũng ít mở. Căn phòng yên tĩnh, xung quanh mình là bàn để dụng cụ và một số máy móc. Mình vừa làm vừa chìm đắm trong một dòng suy nghĩ kỳ lạ...

Dường như mình đã đứt đoạn với thế giới bên ngoài để bước vào một thế giới khác một cách âm thầm. Ý nghĩ của mình dò dẫm trở lại từ những bước đầu trong nghiên cứu của mình. Lúc đó mình đang tìm hiểu về một nguyên tố và hành trình của nguyên tố ấy, những dạng ô xy hóa và khử của nó khi tích tụ vào sediment ở đáy hồ.

Môi trường ở đáy hồ là môi trường khử, hay còn gọi là yếm khí, đại loại là không có mặt oxy. Vì vi khuẩn có ảnh hưởng rất nhiều đến sự khử của nguyên tố mình nghiên cứu nên mình phải xem xét đến sự có mặt của vi khuẩn. Vậy nên mới dẫn đến việc mình phải nuôi vi khuẩn yếm khí của bùn trong môi trường không có oxy rồi dùng kỹ thuật counting để kiểm tra sự có mặt của vi khuẩn (như những đĩa trên, đĩa trái là mẫu có vi khuẩn, đĩa phải là control). Một mẫu cùng dạng được xử lý để loại trừ vi khuẩn được thực hiện đồng thời để so sánh. Mình chọn UV radiation để diệt vi khuẩn...

Đoạn việc mình đang làm lúc ấy là nuôi vi khuẩn trong hai mẫu, một mẫu xử lý bằng UV và một mẫu ko. Cả hai mẫu đều xuất phát từ mẫu sediment hồ M. với độ sâu từ 1cm đến 14 cm đã được làm khô lạnh và bảo quản lạnh.

Mình theo dõi và đếm vi khuẩn ở các dung dịch diluted trong vòng một tháng nuôi cấy. Hàng ngày theo dõi sự lớn của các đốm vi khuẩn đủ để counting, giới hạn cho việc counting thực hiện tốt là từ 30-300đốm/đĩa, vì vậy mình phải tiến hành rất nhiều dilution facter để tìm ra cái thích hợp. Hồi ấy chồng con mình chưa sang nên mình đến làm từ sớm và đến tối mịt mới về, suốt ngày loanh quanh ở căn phòng đó.

Rồi một buổi chiều, khi mở hộp ko oxy để lấy đĩa ra đếm, như thường lệ vẫn là mùi thối của H2S bay ra (vì vi khuẩn SRB sinh ra khí này) mình chợt có một cảm giác hạnh phúc kỳ lạ, như thể lũ vi khuẩn này là những con gì đó đáng yêu và quen thuộc. Mình soi đĩa dưới đèn và thấy chúng ngoan ngoãn và hạnh phúc lớn đều khi các điều kiện nuôi chúng được bảo đảm (nhiệt độ, ko Oxy, chất dinh dưỡng). Trong niềm hạnh phúc ấy, mình như thấy đã được tham gia vào cái thế giới sâu xa ấy như là một thành viên để thấy những gì xung quanh hiện diện.

Đó không còn là sự đen của đáy bùn, sự thiếu vắng khí thở oxy, đó là cả một thế giới đang rì rầm lan chuyển tích tụ và phân tán, tận dụng mọi nguồn năng lượng để sinh sôi. Khi điều kiện khắc nghiệt thì tạm im lặng cầm chừng, khi thuận lợi là bừng bừng nở rộ, cứ thế nương theo thời gian mà cần mẫn đi lên. Mình đã gặp và yêu thế giới tuyệt vời ấy. Thế giới của những con vi khuẩn.

Thứ Ba, 26 tháng 6, 2007

Kể từ khi...


user posted image

Kể từ khi biết yêu thương

Đã trông đường vắng mà tường dấu chân

Đã nguôi chờ những ân cần

Đã nghe trong gió xa gần khúc vui

Đã quên cay đắng ngậm ngùi

Đã thôi đào huyệt chôn vùi nỗi đau...

Trời cao xanh thẳm trên đầu

Núi non trùng điệp một màu yêu thương.

***

25-6-2007

HY

Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2007

Em gái nằm đọc sách




Em gái nằm đọc sách
Chống tay đỡ lo đời
Mắt hút vào trang mở
Mái tóc dài buông lơi
*
Trăng ngoài kia lặn rồi
Nơi em nằm trăng nhú
Trăng mềm như áng mây
Trăng hiền như hoa rủ
*
Thao thức dòng sông nhỏ
Thao thức cả núi đồi
Trang sách cùng em trôi
Về một nơi huyền diệu...
***
23-6-2007
HY

(Ảnh avatar của em gái thích đọc sách Codet, trong ý nghĩ của mình thì em giống hệt cô gái này, thế nên viết mấy câu trên để tặng em nhân một ngày không phải ngày gì đấy...)

Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2007

Entry for June 23, 2007


(Ảnh từ blog Phương Tít)

Nhân thể lấy thêm của em Tít cái ảnh, viết cái mẩu này trêu em Tít cho vui :)

Đèo xe đạp

Ở xóm giữa có em Tít tuổi cập kê rất xinh đẹp nên nhiều anh đến tán, trong số đó nổi lên là Chích và Vèo. Tít vẫn còn đang lưỡng lự chưa biết gật anh nào.
Mồng ba tháng ba, Vèo dắt xe đạp sang nhà rủ Tít đi ăn bánh trôi chay, Tít vui vẻ ngồi sau xe đạp để Vèo đèo đi. Tuy vậy, đến lúc về, Tít lại mượn cớ rẽ vào nhà bạn bảo Vèo về trước.
Tết Đoan ngọ, Chích cũng dắt xe đạp sang rủ Tít đi chơi, Tít ngồi sau để Chích đèo đi đèo về rất phấn chấn. Sau lần ấy, nhà Tít nhận trầu cau của nhà Chích, mọi chuyện coi như xong.
Ngày lại mặt, Tít gặp bạn gái cũ Thị Anh. Thị Anh hỏi: " Sao không phải là Vèo mà lại là Chích?" Tít tủm tỉm: "Cả hai cùng đèo Tít bằng xe đạp, nhưng chỉ có Chích buộc tấm vải mưa vào gác ba ga cho Tít ngồi khỏi đau, hỏi ai đã quan tâm, yêu thương, lo lắng cho Tít hơn?"




Thứ Sáu, 22 tháng 6, 2007

Camomile Tea

Camomile Tea

Katherine Mansfield.

Outside the sky is light with stars;
There's a hollow roaring from the sea.
And, alas! for the little almond flowers,
The wind is shaking the almond tree.

How little I thought, a year ago,
In the horrible cottage upon the Lee
That he and I should be sitting so
And sipping a cup of camomile tea.

Light as feathers the witches fly,
The horn of the moon is plain to see;
By a firefly under a jonquil flower
A goblin toasts a bumble-bee.

We might be fifty, we might be five,
So snug, so compact, so wise are we!
Under the kitchen-table leg
My knee is pressing against his knee.

*****

http://farm1.static.flickr.com/157/422272987_173c943b58_o.jpg

(Ảnh trà hoa cúc của Tít ở langven.com)

Chủ Nhật, 17 tháng 6, 2007

Entry for June 17, 2007

http://i164.photobucket.com/albums/u27/chitto2/07_04_QuangNam/2007_0304_QuangNam235copy.jpg
Ảnh của Chitto ở langven.com

Em viết

*

Chữ Anh cao râm mát một bóng cây

Chữ em mềm như con mèo đến dựa

Chữ Ân Ái như sóng trào sấp ngửa

Chữ Thiên thu hun hút một con đường...

*

Rưng rưng lòng khi viết chữ Quê hương

***

16-6-2007

HY

Thứ Bảy, 16 tháng 6, 2007

Chồng bảo vợ...


user posted image

*****************

*

Chồng bảo vợ: Yến ơi, đời đen bạc

Mấy vần thơ có che được em không

Gai góc nằm sâu dưới những lục, những hồng

Em có sợ những nhát đâm đau xót?

*

Em nghe kìa có con chim đang hót

Tiếng mỏng manh như một sợi tơ vàng

Ôi con chim sống sót lúc xuân sang

Bạn bè nó mùa đông rồi chết cả

*

Em có thấy dòng đời trôi hối hả

Sao em còn đứng đó ngác ngơ

Mắt mông lung như thể vẫn mong chờ

Điều kỳ diệu giữa tháng ngày đều đặn

*

Sống đi em, một cuộc đời vừa vặn

Vui niềm vui con trẻ lớn từng ngày

Cơm, áo, gạo, tiền vất vả mấy ai hay

Hạnh phúc đấy, trên tay em có thấy?

***

HY

4-2007

Thứ Hai, 4 tháng 6, 2007

Bạn cùng lab

Để mấy cái ảnh ở đây đã, lúc nào tẩn mẩn sẽ viết sau...


http://img.photobucket.com/albums/v680/tthytn/Ban%20cung%20lab/anh3.jpg

Ảnh này chụp năm 2005, hôm chia tay với bạn Tàu tên Xuy (ngồi ngoài) để bạn ấy lên đường về nước, bạn ngồi giữa là bạn Đan, bạn này cũng Tàu nhưng nhập cư đã lâu. Bạn Đan hiện vẫn là bạn chiến đấu tại lab với mình cùng một bạn Canadian nữa (bạn này khi ấy đứng chụp ảnh cho bọn mình nên ko có mặt).


http://img.photobucket.com/albums/v680/tthytn/cauca%20mua%20he/10pond.jpg

Bạn Canadian ấy đây, sắp xong Master, đang cần cù ngồi viết Thesis, sinh ra ở thành phố này, câu cá rất giỏi. Trong ảnh bạn ấy đang bế một con cá pike nặng 10 pounds.

Có một vài chuyện vui vui với các bạn Tàu. Hồi mới gặp, bạn hỏi mình có đọc truyện Tàu không, mình kể một loạt Tam quốc, Thủy Hử, Tây du ký, Liêu trai chí dị, Hồng Lâu Mộng, Kim Bình Mai ...mình cũng đọc Lỗ Tấn, Mạc Ngôn... và gần đây là Vệ Tuệ. Hai bạn Tàu trố mắt ra nhìn, mày đọc nhiều thế, mình bảo mình đọc thế là ít, chủ yếu đọc hồi còn thanh niên mới lớn, bạn mình ở VN họ còn đọc nhiều hơn mình. Hai bạn bẽn lẽn thú thật với mình là chưa biết văn học VN như thế nào để khoe với mình, mình cười xòa bỏ qua. Khi nói sang phim truyện thì các bạn lại tiếp tục choáng váng với danh sách mình kể, lý do là hồi mình ở nhà đa số phim truyền hình nhiều tập là phim Tàu cho nên mới ra nông nỗi ấy.

Các bạn đâm quý mến mình, một lần bạn hỏi mình thích bài thơ nào của Tàu ko mình liền đọc bài "Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu..." các bạn hiểu ngay và đọc lại bằng tiếng Tàu xịn hơi lơ lớ giống cái mình đọc, một bạn khoái quá đề nghị mình học tiếng Tàu đi bạn ấy dạy cho, nhưng mà mình một là lười hai là mỗi khi các bạn ấy xỉ xổ tùy tùy thì thấy ong ong đầu nên mình rút lui khe khẽ. :)

À, nói về các nhà văn hiện nay ở Tàu thì các bạn ấy chê Vệ Tuệ, nói văn ấy các bạn không thèm quan tâm, nói thêm là các bạn Tàu ở đây cũng tầm tầm tuổi mình như vậy là cũng giừ giừ rồi nên có lẽ ko thích hợp với các luồng gió mới chăng.

(Còn tiếp)



Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2007

Entry for June 01, 2007. Viết cho con trai

user posted image

Con trai yêu quý, mẹ không biết tại sao con lại nghĩ tốt về mẹ nhiều thế, có lúc con nói thế này với mẹ làm mẹ cứ buồn cười: "Mẹ ơi, bố thật may mắn đã tìm thấy mẹ để lấy làm vợ, con sau này không biết có tìm được ai giống mẹ không". Mẹ đã nói với con là mẹ có nhiều khiếm khuyết và tính xấu vậy mà con vẫn khăng khăng ý mình, con còn nói rằng con người thì ko hoàn hảo (nguyên văn của con: human is not perfect), con làm mẹ bất ngờ đấy.

Con trai ạ, mẹ cảm ơn con rất nhiều. Tình cảm của con dành cho mẹ luôn khiến mẹ rưng rưng. Con nhạy cảm quá, con thường nhìn vào mắt mẹ những khi mẹ buồn. Khi ấy dù mẹ bâng quơ nói đùa gì đó cho con vui thì con cũng nhận ra ngay.

Con nói với mẹ: "Mẹ ơi, con yêu mẹ, con phải làm gì để mẹ vui?", mẹ tự thấy mình thật đáng trách vì đã khiến con phải lo lắng. Mẹ khóc. Mẹ có thể đã không chảy nước mắt được nếu con không dành cho mẹ nhiều yêu thương đến vậy.

Thật ra thì mẹ cũng hay khóc, chẳng hiểu tại sao lại thế, đôi khi nước mắt mẹ cứ tự nhiên chảy ra ràn rụa không kìm được. Mẹ trấn an con là không sao đâu con, mẹ không sao đâu...

Nhưng một lần chúng mình đùa vui con chợt nói một câu nghiêm trọng: "Mẹ ạ, con sợ nhất là những khi mẹ khóc".

Con ơi, mẹ xin lỗi con. Mẹ thực là ích kỷ. Xin lỗi con.

Sáng nay con lại nhìn vào mắt mẹ, trước khi đi học, con chào mẹ, và con lại nói nhỏ: "Mẹ ơi, con yêu mẹ."

Cảm ơn con, con trai bé bỏng. Chúc con vui nhân ngày quốc tế thiếu nhi 1-6.

1-6-2007