Thứ Hai, 16 tháng 4, 2007

Chồng em, em kể chị nghe...




(Entry này viết theo đ ngh ca ch Chiu chiu, người đang ra sc kêu gi thanh n thanh nam mau chui vào r, hi hi...)

*

Nếu em là mt cánh diu
Thì ch
ng em gi sm chiu ch
c dây
Di
u bay cao tít t
ng mây
Cũng nh
các h ngi đây canh diu...

*

Cao tít là cái mơ mng o huyn ca em nó vy ch không phi em làm cao làm to gì đâu à nha. Cũng chẳng mảnh mai như cánh diều, em đang ngồi thù lù trên 50 kg dán mắt vào màn hình nè. Còn người cầm dây diều thì đang ngồi đọc báo.

Hôm nay trời nắng và em vui. Trời nắng là một phần, phần nữa là em tự nhiên thấy hồn mình tự do vung vẩy như chẳng phải dựa dẫm mà vẫn sống được. Ơ, có một phần nữa vô cùng quan trọng em không nhắc thì thiếu, ấy là thằng cu bảo: “Khi nào mẹ vui thì cả nhà vui, khi nào mẹ buồn cả nhà buồn.”, câu này quả thực làm em chột dạ, vậy là vui không chỉ là quyền lợi mà còn là nghĩa vụ của em rồi. Thận trọng nhoẻn cười, em trả lời cu: “Ai trong nhà mình cũng thía mà”. Và em liêng liếc sang ai đó, nhưng mà ai đó thì không nhận ra cái liếc của em vẫn tiếp tục đọc báo, chăm chú ở phần quảng cáo việc làm.

Ai đó- chồng em, chợt lên tiếng trong khi em bắt đầu phiêu diêu vào đôi hàng lục bát: “Em ơi, ba mươi tháng tư hết hạn khai thuế đấy, em làm xong chưa?”. Thôi xong, lục bát gãy ngang trời, đũa thìa rơi lả tả…

Chồng em quả thực kiên định, và đáng yêu ở sự nhất mực kiên định ấy. Anh luôn ở đó lần này, lần khác dắt em ra khỏi cơn mê. Với anh, em là một đứa em gái mải chơi đôi khi quên cả đường về, và nhiệm vụ anh tự thấy mình cần làm là nối cho em chiếc cầu trở về thực tại. Khi em nằm còng queo trên di văng ru mình bằng lời của Hoàng Tử Bé như thể mình vẫn là cô thiếu nữ chưa chồng thời xa xưa thì anh đột ngột nhắc em giờ đi nấu cơm. Nấu cơm à? Tại sao người ta có thể nấu cơm khi một bông hồng có nguy cơ bị con cừu chén mất? À, hiển nhiên là nếu không ai nấu cơm thì cả nhà sẽ đói, nếu tính về khả năng chịu đựng thì thằng cu sẽ là người kêu đói trước nhất. Lẽ dĩ ngẫu là em sẽ đứng lên dù thằng cu chạy ra vớt vát: “Mẹ cứ đọc đi, con thì chưa đói!” Cảm ơn ai đó- chồng em- người kiên định.

Chồng em- người thực tế, cùng anh vào hiệu sách Chapter, em sẽ miên man lẳng hết cuốn nọ đến cuốn kia vào giỏ đựng nếu anh không lại gần nói nhỏ vào tai em tình trạng tài khoản, cảm ơn anh người luôn thức tỉnh em bằng những con số khô khan lạnh lẽo nhưng mà chí lí biết bao nhiêu. Tuy vậy, anh lại không tiếc tiền mua cho em những son phấn xinh xinh để em đút xó chẳng bao giờ dùng. Anh mua cho em từ đôi tất trở đi, trên người em mang là tất cả những gì anh đã sắm, đôi khi điều đó làm em thấy rõ hơn sự vô dụng của mình và sự vĩ đại của anh.

Chồng em- người mạnh mẽ. Anh hối thúc em học lái xe, để cả hai có thể thay nhau lái khi đi đường trường. Anh luôn nhắc học thêm nhiều điều khác trong cuộc sống ở đây thay vì việc dành thời gian rỗi để đắm mình vào các trang web tiếng Việt. Anh bảo chỉ có những đứa rỗi hơi mới tham gia diễn đàn, quả nhiên em thỉnh thoảng cũng rỗi hơi, nhất là những khi em nhớ nhà đến phát khóc. Anh thường lặng yên cho em khóc, có lúc anh bảo khi người ta khóc cơ thể sẽ tạo ra chất giảm đau. Em bảo em thèm thứ ngôn ngữ ấy, em vào đấy ko phải để tranh luận gì, em vào đấy để nghe những người bạn chuyện trò hỏi han nhau bằng tiếng Việt, điều đó mới thân thương làm sao. Nhưng hôm nọ, anh đã mỉa mai em, khi em hỏi anh quyển sách em mới mượn thư viện đâu rồi em tìm mãi không thấy, anh có thấy ở đâu không, anh bảo: “Vào mà hỏi bọn làng Ven ấy!”. Anh đủ sức mỉa mai em thế sao? Em càng nghĩ càng thấy anh mạnh mẽ còn em thì yếu đuối. Vậy thì sao? Vậy thì chúng ta là một cặp hoàn hảo mất rồi.

Chồng em, người chẳng mến thơ. Khi em bảo với anh là em yêu ông Bùi Giáng, em chỉ cần nói thêm là ông ấy là nhà thơ và ông ấy đã chết, thế là anh yên tâm ngay rằng ông Bùi Giáng không phải là đối thủ của anh. Vâng, chỉ nói thế thôi chứ nếu em thêm rằng ông ấy hơi điên điên thì anh sẽ bảo em cẩn thận kẻo có ngày cũng lang thang nhặt lá, đá ống bơ đấy…;) Anh không thích thế đâu, nhà anh gia giáo, không có mả làm thơ… Hơ hơ hơ…

Chồng em...

.

Chồng em,

Cha kính của con em,

Người nối giùm em khúc mộng, khúc đời…

15-4-2007

HY

Thứ Năm, 12 tháng 4, 2007

Mơ Chồng




Thể theo ý kiến của chị Chiều chiều đồng thời tạm ngắt cái mạch buồn như con chuồn chuồn ở blog của mình, tớ lôi chuyện tớ đã huyên thuyên trong làng về cho vui cửa vui nhà...

Jan 4 2007.

Buồn cười quá, hôm nay nói chuyện với thằng cu thế nào mà làm tớ nhớ lại cái hồi tớ học lớp 4. Tớ nằm trên giường mãi mà không ngủ được sau khi đi đám cưới một chú cơ quan ba tớ về, tớ nghĩ đến việc sau này tớ sẽ lấy ai làm chồng đây, thật là khó quá chừng chừng...

Trong số lũ con trai cùng lớp, lấy thằng L. thì sợ nó sau này yếu ớt vì nó lúc nào cũng choàng khăn mũ sùm sụp mà vẫn hay sụt sịt, nhưng mà nó dù sao cũng học giỏi hơn thằng T. to khỏe, thằng T. thì cứ ngơ ngơ hay bị con gái trêu lắm nhưng nó khỏe thế sau này bổ củi giỏi như chú K. mình đỡ được khối việc nặng trong nhà, thằng M. thì bé quắt xà lai mà lại hay đánh nhau, thằng H. thì có lần chơi nhảy ngựa đã thì thầm vào tai mình là: "Y. ơi tao thích mày lắm!" nhưng thằng ấy học dốt chữ xấu kinh... Úi dà, sao mà nan giải thía... ;)

Tại thằng cu bảo: bạn N. mặt rất xinh nhưng bạn Giên học giỏi nhất lớp ...

Chả phải mẹ nào con ấy hay sao hử các cụ? Ối, hụ hụ... ;)

Tớ giải thích thêm hộ cái đứa con gái lớp 4 ngày xưa ấy, để mọi người thấy là suy nghĩ của nó ảnh hưởng bởi những điều nó thấy xung quanh. Quả là lúc ấy nó ko biết thế nào là tình yêu cả, nhưng những cặp vợ chồng trong 12 căn hộ tập thể dãy nhà nó ở thì cho nó một khái niệm tương đối về cuộc sống vợ chồng. Khi nghĩ về tương lai, những điều nó thấy ảnh hưởng đến suy nghĩ của nó rất nhiều.

Nó nghe thấy cô T. hậm hực làu bàu khi dắt chiếc xe hỏng qua sân nhà nó: "Người gì mà củi không biết bổ, xe không biết sửa... khổ một đời mình..."
"Người" đây nó hiểu ngay là nói chú T., kỹ sư hẳn hoi, lẻo khẻo, hiền lành chồng cô ấy. Cuộc sống tập thể hồi ấy đòi hỏi người ta phải biết làm nhiều việc, đàn ông phải sửa được điện trong nhà, thay ngói vỡ trên mái cho khỏi dột, phải biết vá săm thủng, trồng đôi luống rau, nuôi lấy vài con gà, có con lợn càng tốt, nắm than, bổ củi, đi cán mì, xay bột cho con nhỏ, xếp hàng mua gạo, mua thực phẩm...
Việc nào đàn ông không biết hoặc ngại làm thì đàn bà phải gánh, cố mà làm hoặc phải đi nhờ, khổ lắm.

Nó ko chỉ nghe thấy những lời than vãn, nhiều lần nó chứng kiến các cặp vợ chồng cãi nhau ỏm tỏi, lý do đến từ những công việc vụn vặt trong nhà, thế mà họ dọa nhau, nào là lành làm gáo vỡ làm muôi, đường anh anh đi đường tôi tôi đi...Nó nhớ có lần nghe một bà đi ngoài đường chửi vống vít: "Đ. làm được cái cứt gì cả, chỉ giỏi cày ruộng cạn, làm nặng đũng quần bà..." Ôi chao là nó choáng về cái sự vợ chồng, dù hồi ấy nó chưa hiểu cày ruộng cạn là cái gì, nó cứ nghĩ ruộng quái đâu mà cày nhỉ...

Thế nên, bổ được củi hẳn phải là vấn đề quan trọng rùi, phải không bà con?

Còn học giỏi để làm gì ư, biết bao bà mẹ vẫn quát con: "Học dốt thì chỉ có đi hót phân trâu thôi con ạ, mà phân trâu cũng ko có mà hót đâu, học đi..." Dĩ nhiên là cái đứa nằm mơ chồng kia chẳng khoái tẹo nào một anh chồng hót phân trâu rùi…"

Mơ chồng cũng khó ghia, bà con ha!

--------

Thứ Hai, 9 tháng 4, 2007

Chị




*

Tôi đối diện chính mình run run chắp từng mảnh vỡ
Hay là em đang chắp chúng lại cho tôi
Nỗi sợ hãi đến từ bên trong
Sự cứu rỗi cũng từ bên trong
Chị ơi hãy thương mình,
hãy tự cứu mình trước khi quá muộn!

*

Hãy thương mình da diết
Những vết thương sẽ lành miệng nguôi ngoai
Dịu đi rồi lòng sẽ thấy yên tâm
Ngoài ra chẳng có gì can hệ.

*

Chị đã có niềm vui mong manh dễ vỡ
Hạnh phúc bấp bênh ngọn sóng thủy triều
Dầu đã cạn canh khuya đèn chợt tắt
Xót ruột tằm chau óng những đường tơ.

*

Thương mình chị ơi, dù thế gian xoay chuyển
Dù ở nơi đâu khắp bốn phương trời
Tình thương ấy đừng bao giờ vơi nhạt
Như nước biển đầy ôm muối hạt trùng khơi...

*

Rồi ánh sáng sẽ xua tan sợ hãi
Khi yêu thương kết thành ngọn hải đăng
Tâm hàn gắn, hồn bình yên trở lại
Thương người hơn vì đã biết thương mình.

*

17-11-2004
Hoàng Yến