Thứ Tư, 31 tháng 1, 2007

Lá rụng

Những chiếc lá rơi xuống gốc nhẹ nhàng

không ai đưa tang

Những chiếc lá chuyển từ vàng sang nâu

tan sâu vào lòng đất...

Đôi khi tôi thích viết những câu như vậy, hiền lành như khoảnh khắc giao mùa từ thu sang đông. Không có sự sôi sục của dòng chảy mưa giông, không có cái cháy bỏng của nắng chói và sắc màu sặc sỡ, ngay cả những gam tươi tắn cũng dịu lại một cách an hòa. Hồn thanh thản như được nghỉ ngơi, phải rồi, khi đã mệt mỏi người ta cần phải hạ lưng xuống, nhẹ nhàng như chiếc lá kia, có gì cần luyến tiếc.

Nhà thơ nữ Onga Becgon có một câu thơ được rất nhiều người thích thú dẫn lại: “đừng động vào cây mùa lá rụng”... Động thì sao? Không động lá sẽ rơi chậm rãi hơn kéo dài cái sống dần mòn khắc khoải của nó, níu giữ thêm khoảnh khắc của nó trên cành khi mà cái cuống nối nó với nguồn nhựa sống từ lâu đã queo quắt lại, vậy thì níu lại còn ý nghĩa gì đây? Động vào, lá rụng, hoàn thành sứ mạng bấy lâu đóng góp cho cây mẹ, trở về với đất yên lành.

Phải chăng con người luôn ôm cái hoài ước níu giữ tất cả ở nguyên trạng thái cũ, hay tình cảm của chúng ta đã quá đỗi mong manh như cây mùa lá rụng? Hay tất thảy chúng ta đều sợ sự trơ trọi cay đắng của mình sẽ giống như những cành cây khẳng khiu đen đúa lộ ra đằng sau mớ lá vàng úa kia?

Tôi nhớ những cây na nhà tôi xưa, chúng tôi đi tuốt lá già cho na chóng nảy mầm, bởi vì lá na rất khó rụng, ngay cả khi đã đen lại lốm đốm, nó vẫn bám lấy cành dai dẳng. Những chiếc lá già trên cây khiến cho cây ko thể mọc chồi đúng dịp xuân về, sẽ không ra hoa đậu quả nhằm mùa, quả cũng ko sai và ngon, vậy nên mới có việc tuốt lá na.

Thế thì có động cũng không sao, đã mùa lá rụng là khi lá đã tất yếu phải rụng, ta sẽ đợi những chồi non, để cho những chiếc lá mỏi mòn được nghỉ ngơi.

Tình yêu đôi khi như chiếc lá, nó cũng cần rơi xuống…

Nếu bạn vừa chia tay với người yêu, xin đừng buồn nhiều, hãy nghĩ đến những chồi non. Còn tình yêu ấy, để cho nó ngủ yên. Như chiếc lá rụng rồi.

30-1-2007

HY

Thứ Sáu, 26 tháng 1, 2007

Entry for January 26, 2007

Ai đó

1.

Người đàn bà lâu rồi không quỳ trước đấng thần linh

Nhìn đàn ông như những mảnh huyền phù trôi dọc sông mùa lũ,

qua bao bến bờ,

bèo bọt vấn vương theo...

2.

Người đàn bà soi gương tìm khuôn mặt khác

Tấm gương tháng năm làm nứt rạn, ố vàng

Mỗi mảnh vỡ ngậm ngùi

một ánh mắt đàn ông...

3.

Người đàn bà chạy lên đồi cao, vừa chạy vừa khóc

Có tiếng cười vọng đá đuổi sau lưng

Có tiếng đau xé ruột trong lòng

Bàn tay vịn cây, bàn tay gai cào rách nát

Bụi tung mù đất cát

Bóng cây huyền ảo

Ngã dúi thân tìm...

Người đàn bà bò như đứa trẻ năm xưa

Tay nắm chặt

chập chững đứng

chập chững đi

bằng đôi chân mình kiệt quệ

sang phía bên kia đồi...

25-1-2007

HY

Thứ Tư, 24 tháng 1, 2007

Entry for January 24, 2007




Chiều nay mẹ cho con xem mấy câu mẹ viết cho con bằng cái thứ tiếng Anh còi của mẹ, thấy con tủm tỉm rồi sang phòng con kỳ cạch cái gì đấy, đến khi mẹ nấu cơm xong thì con đưa mẹ cái này...

Cơ mà chữ con xấu quá, con trai yêu quý ạ...:D

Thứ Ba, 23 tháng 1, 2007

My little man

My little man

You make me smile when I feel sad

With you, I can’t go to the bad,

So, I don’t have a fall to get

My little man

I look deeply into your eyes

From the bottom of my heart, a small cry

What I should do, I understand

It has got to be done

It has got to be done

My little man

23-1-2007

HY

Thứ Tư, 17 tháng 1, 2007

...

Ta là ai


Ta vật vờ như gió
Mênh mang trôi như mây
Rũ ràn như mưa tưới
Sóng sánh như biển đầy


Ta chấm buồn bất tận
Bâng khuâng nắng rót vườn
Ta cồn cào đám cháy
Đốt lòng người yêu thương


Ta chim trời vươn cánh
Thong dong vượt đại ngàn
Ta hổ gầm cũi sắt
Nước mắt đầm như chan


Ta là hoa của đất
Nay khép, nở mai tàn
Cỏ xanh thành gối mộng
Ru biếc giấc bình an.


28-4-2006
Hoàng Yến

Thứ Hai, 15 tháng 1, 2007

Suối nguồn trong trẻo

Mình phải thú nhận một điều là nhiều khi mình thèm tiếng mẹ đẻ ghê gớm, không phải chỉ là tiếng Việt trên các trang tin tức, hình như mình cần những cái khác, những khi ấy, mình chui vào mạng, tìm một cái gì đấy, một truyện ngắn, một bài viết xa xưa của ai đó và nghiến ngấu đọc. Có khi mình tìm được, có khi thất vọng. Khi tìm được cái mình cần, dường như có dòng nước mát chảy vào cơn khát của mình, một dòng suối nguồn trong trẻo, làm hồi phục một phần mơ hồ nào đó trong mình...

Công việc hàng ngày của mình vùi lấp cái phần ấy đi, mình quên dần nó, có lẽ vậy, bởi vì mình nhận ra rằng khi nào mình nhớ đến nó một cách đột nhiên thì mình chỉ thấy những mảnh rơi ngơ ngác của ngôn từ, chỉ là những vụn rời rạc, nó không còn đầy ắp và tràn trề như xưa. Nó mấp mô, khấp khểnh chứ không rộng rãi thoáng đạt. Nó khô cằn trơ khấc mà không màu mỡ ướt át... Mình chợt nhận ra mình không thể vùi lấp nó mãi thế được, nhưng mình cũng không thể nuôi dưỡng nó như xưa, sức mình có hạn, mình chỉ có thể lâu lâu tưới lên nó thứ nước từ những suối nguồn trong trẻo mà mình tìm thấy được ở đâu đó...

Chỉ có thể vậy mà thôi...

15-1-2007

12-2006

Thơ

Mỗi câu là một khởi đầu
Khoanh vòng thể xác về sau rã rời...
Gặp nhau ở chốn chơi vơi
Đãi đằng, đi, ở, như lời mộng du
Yêu thương tan rữa hận thù
Tri âm hội tụ chu du cõi này
Tay chờ một nét bàn tay
Mắt trông nắng sớm xuyên dày bóng đêm
Tâm tình vẽ một đường êm
Người đi đường ấy một phen đỡ buồn
Hoa khoe sắc, gió ngát hương
Mùa xuân dày dặn, miên trường ngái xa *


HY
16-12-2006


*)
Xin chào nhau giữa con đường
Mùa xuân phía trước, miên trường phía sau

(Thơ Bùi Giáng)